Chương 217: Từ Biệt

23 2 0
                                    


[ Đương nhiên, yêu cầu được sống sót ở lại thế giới này cũng sẽ không được chấp nhận, nên không cần đề ra đâu.]

Nhìn hướng ba nam nhân sau lưng, Diêu Vũ há miệng, nhưng nhất thời lại không nói ra được lời nào.

Rốt cuộc, chỉ có thể rơi vào trầm mặc.
Kỳ thực, y ước rằng chính mình có thể mang bọn họ rời đi, hoặc lưu lại đây vĩnh viễn.

Nhưng thực tế đã quyết, cả hai ước nguyện này hiển nhiên đều sẽ không thể thực hiện được.

Cho nên, y chỉ có thể lựa chọn một yêu cầu khác đơn giản hơn :"Có thể nào ban thưởng cho ta một tấm hôn khế...cùng loại với tấm hôm trước ta nhận được, có được hay không?"

Dường như không ngờ Diêu Vũ sẽ nói ra yêu cầu như vậy, chủ thần liền im lặng trong phút chốc.

Sau đó mới lãnh đạm giải thích.

[ Hôn khế là SSS cấp linh dị vật phẩm, giá trị vượt hơn 100.000 tích phân. Ban thưởng cho ngươi một lần đã là phá lệ, không thể lặp lại lần hai.]

Liên tục đưa ra yêu cầu đều bị bác bỏ, Diêu Vũ nếu nói không thất lạc thì chính là giả.

Có lẽ, thật sự là do y đã đòi hỏi quá nhiều :"Nếu ta đem tất cả tích phân còn sót lại của mình đều bù vào đó, thì có thể đổi nó được không?"

Lúc này, dù cho đã có chút luống cuống, nhưng Diêu Vũ vẫn không hề đánh mất hi vọng.

Việc duy nhất y có thể làm, liền là đem tất cả mọi thứ mình có ra trao đổi.

Đương nhiên, không bao gồm Hộ Hồn Tán và hỷ nến, bởi vì như vậy, đối với Trác Thiên Hạo mà nói là rất không công bằng...

[ Miễn cưỡng có thể bù đắp.]

May mắn, không làm cho Diêu Vũ thấp thỏm quá lâu, sau giây phút trầm tư, chủ thần đã lựa chọn mắt nhắm mắt mở chấp thuận yêu cầu của y.

Cùng lúc đó, tất cả tích phân trên bảng thông tin của Diêu Vũ cũng đã bị xoá hết toàn bộ, quay trở về con số 0.

Mà ở trước mặt y, cũng đã vô thanh vô tức hiện lên một luồng sáng, treo lơ lửng.

Đưa tay chạm tới quang hoàn, lúc này, bàn tay Diêu Vũ cũng khẽ nắm chặt, ngay tức khắc, một tấm hôn khế đỏ tươi liền đã xuất hiện trong tầm mắt y.

Cảm thụ hơi lạnh từ trên hôn khế truyền tới, đem nó mở ra, lần này, cảm xúc của Diêu Vũ cũng đã hoàn toàn khác với lần trước.

'Thượng thiên minh giám, chỉ phúc lương duyên...'

Dòng chữ quen thuộc đập vào mắt, lúc này, Diêu Vũ mới chợt ảo não nhớ tới, bản thân dường như đã quên hối đoái một cây bút rồi.

Chỉ là, ngay khi y định cắn nát đầu ngón tay, dùng máu để viết, thì trên không trung đã không chút báo trước rơi xuống một cây bút bi.

[ Vật phẩm tặng kèm.]

Nhìn mấy chữ này hiện ra trên bảng thông tin của bút bi, Diêu Vũ liền lắc đầu, cũng không vạch trần bản tính sợ thiên hạ không đủ loạn của chủ thần.

Lệ Quỷ Lại Xin Chút Dương Khí - Tiểu Khả Liên (2)Where stories live. Discover now