Chương 28

24 2 0
                                    

Thùy Linh bị nhốt, trời sáng nay chỉ có một màu u ám, gió lạnh cứ thay nhau truyền đến khiến căn nhà mang một màu trầm buồn đến lạ.

Đỗ Hà đã dậy sớm để chuẩn bị đồ ăn cho Thùy Linh, từ ngày hôm qua lúc tỉnh dậy đến giờ Thùy Linh trải qua biết bao nhiêu chuyện mà không hề có gì trong bụng, đã vậy Thùy Linh còn đang chịu đựng vết thương trên người.

"Thùy Linh, mình dậy chưa, em đem đồ ăn xuống cho mình..."

Lời nói của Đỗ Hà dè dặt, sợ hãi. Sợ bị khước từ, sợ bị Thùy Linh hờn trách. Nhưng không biết là do Đỗ Hà may mắn hay làm sao mà đáp lại lời nàng chỉ có một khoảng không im lặng.

"Mình ăn chút gì đi, từ đêm qua đến nay mình vẫn chưa ăn gì"

"Mợ ba lên nhà trên đi để người ta rầy mợ."

"Mình..."

"Hông hợp nữa đâu mợ..."

Thùy Linh cắt ngang.

Chị Mận lúc này từ dưới bếp đi ra, thấy Đỗ Hà đứng trước cửa phòng Thùy Linh mà hốt hoảng chạy đến vội kéo tay mợ lên nhà trên.

"Mợ ba, mợ xuống đây mần chỉ, mợ mau lên nhà trên đi mợ. Đừng xuống đây mà mợ."

Đỗ Hà gạt tay chị Sen ra rồi nói.

"Thùy Linh bảo chị như thế có phải hông? Bỏ tay em ra, em muốn nói chuyện với Thùy Linh."

Chị Mận thấy Đỗ Hà như vậy trong lòng chị đột nhiên không kiềm được những cảm xúc bất mãn mà thốt ra những lời có phần lớn tiếng.

"Mợ ba nói cái chi nữa, chuyện cần nói mợ có dám nói đâu mà giờ này mợ phải ở đây giày vò cô Linh như vậy, mợ đang làm gì, mợ trách cô Linh nhút nhát nhưng cô vẫn đủ sức bảo vệ mợ kia kìa. Còn mợ thì sao, mợ đã.."

"Chị Mận, hông được hỗn với mợ ba."

Chị Mận chưa kịp nói trọn vẹn hết lòng mình đã bị tiếng của Thùy Linh ngắt ngang. Tiếng nói của Thùy Linh như nhắc chị nhớ lại thân phận của mình mà im lặng, dù chị có thương Thùy Linh như em út trong nhà. Nhưng phận tôi tớ thì cũng không thể làm gì khác ngoài lặng câm mà xót xa.

Chị lấy lại bình tĩnh, dùng giọng nói đúng với phận mình mà nói với Đỗ Hà.

"Mợ ba cho tui xin lỗi, thôi mợ về nhà trên để ông bà rầy tui."

Chị Mận đẩy nàng đi, nước mắt Đỗ Hà lăn dài mà nghẹn ứ, phải ráng lắm nàng mới dám gọi Thùy Linh.

Chị Mận nghe mợ gọi thì cũng không đành lòng mà đẩy Đỗ Hà đi nữa, dù giận nhưng chị cũng thương mợ lắm, chị dừng bước để mợ nói với Thùy Linh mấy câu.

"Thùy Linh có còn thương em hông?"

Bên trong căn phòng một tiếng thở dài nặng nề truyền ra.

"Tui đến nay vẫn thương mợ ba Hà đó thôi. Tình cảm tui dành cho mợ nó vẫn vẹn nguyên từ ngày đầu cho đến mãn kiếp..."

"Vậy sao Thùy Linh hông hỏi em mà lại cúi đầu quay đi, sao Thùy Linh lại thừa nhận."

Nàng gào khóc, phải, nếu không có chị Mận chắc nàng đã lao vào căn phòng ấy bằng mọi giá để hỏi người ta cho ra lẽ mới thôi...

| Linh Hà |  Một Nửa Câu Hò  [ Cover ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ