Buổi chiều về nhà, Hiếu liền nhanh chóng lên phòng tắm rửa. Lúc sáng bị xô ngã chỗ hai đầu gối dường như bị trầy rồi, cảm giác lúc bước đi bị vải thô của quần tây cọ vào làm cậu thấy nhoi nhói, nhưng cả ngày ở cạnh Dương, cậu cũng cố gắng giấu đi tỏ ra không có gì.
Vừa tắm vừa cẩn thận rửa sạch vết thương trên đầu gối, trong miệng thầm lôi ả Phương Anh ra hỏi thăm không ngừng.
Vừa mở cửa phòng tắm bước ra, cậu suýt thì giật mình hét lên. Sao anh lại ở trong phòng cậu thế này, còn đang ngồi trên giường cậu nữa.
"Bạn Bống, sao cậu ở đây? "
Anh không mấy để tâm đến câu hỏi của cậu, ánh mắt hắn ghim thẳng vào đầu gối của cậu.
Vết xước không lớn, nhưng da cậu trắng, vết thương kia quả thực rất chói mắt.
"Không sao". Cậu nhận thấy ánh mắt của anh bèn lên tiếng giải thích
"Đến đây." Cậu ngồi lên giường, ngoan ngoãn để anh bôi thuốc cho.
"Shtttt" anh nghe thấy, vội cúi người thổi nhè nhẹ lên vết thương.
"Sao lúc sáng không nói có vết thương?"
"Tớ cũng không nghĩ sẽ bị như vậy
"Vậy sao buổi chiều không nói với tôi?"
"Sợ cậu sẽ lo lắng. Sợ cậu lại nói tớ ngốc"
"Cậu như thế này là không ngốc?"
"A..Dương nhẹ thôi, đau"
"Còn biết đau thì sau này đừng bướng nữa"
"Tớ nào có"
Anh không nói nữa, thu dọn lại số thuốc bỏ sang một góc.
"Lúc đó cậu đã nói gì?"
"Lúc nào?". Cậu ngơ ngác hỏi lại
"Lúc trước khi rời đi. Nói với Nguyễn Phương Anh"
"Cậu thật sự muốn biết?"
Anh im lặng, ánh mắt nhìn thẳng vào cậu không chút kiên dè.
"Nói cậu ta đừng đụng vào tớ. Bởi cậu ta không đủ khả năng ức hiếp tớ đâu"
Anh nhướng mày. Còn nhớ lúc mới gặp anh cho rằng cậu quá yếu đuối, bây giờ mới hiểu cậu chỉ là chưa đến lúc mạnh mẽ mà thôi
Khóe môi bất giác kéo lên. Với anh mà nói, Trần Minh Hiếu quá mức thú vị.
---------------------------------
Kết thúc năm học, lớp cậu tổ chức đi leo núi sau đó cắm trại một đêm.Cả ngày trời leo núi, anh luôn ở bên cạnh cậu, hơn ai hết anh hiểu nếu để cậu một mình cậu sẽ lạc mất.
Buổi chiều mọi người bắt đầu dựng trại, hai người một lều, tùy ý chọn người ở cùng.
Vị trí bên cạnh Trần Đăng Dương không nói cũng biết đĩ nhiên là dành cho Trần Minh Hiếu.
"Dương, tớ theo bọn Khang đi kiếm ít củi đây"
"Cẩn thận chút"
"Không sao đâu. Tớ sẽ theo sát họ"
Một lúc sau anh từ trong lều bước ra, bên ngoài mọi người đang phụ nhau nhóm lửa, chuẩn bị thức ăn, dọn dẹp các thứ. Anh nhìn quanh một lượt không thấy cậu, lập tức đi tìm Khang.
BẠN ĐANG ĐỌC
『Dương Hiếu』『ATSH』Bạn Cùng Bàn
FanfictionTruyện chỉ là tưởng tượng của tác giả. Không gán ghép lên người thật