16

179 16 0
                                    

Sáng sớm ngày hôm sau bọn họ lên chuyến bay từ Úc về nước, dù tối qua ngủ muộn nhưng tinh thần của Satang rất tốt, nghĩ tới việc sắp được gặp người nọ tự nhiên mệt mỏi đều bay biến. Chuyến bay cất cánh sớm, dự định mười hai giờ đêm sẽ về tới nơi.

Satang ngồi trong khoang thương gia, vị trí tách biệt với hầu hết nhân viên đi cùng trong đoàn. Đãi ngộ của bên công ty trang sức rất tốt, trả giá cao, lại dành cho anh những chi phí tốt nhất. Xem một bộ phim ngắn trên màn hình xong, thời gian còn quá nhiều, anh quyết định ngủ một giấc giết thời gian. Không biết qua bao lâu, khi Satang tỉnh dậy là nghe loa thông báo bên đầu bên kia đang chịu ảnh hưởng của bão, thời tiết xấu, có nguy cơ chuyến bay bị kéo dài.

Anh duỗi người, nhìn đồng hồ đã bảy giờ tối, tiếp viên đã chuẩn bị bữa tối cho anh, Satang vừa ăn vừa nghĩ tới việc có khả năng bị hạ cánh muộn, không biết người kia có chờ anh không?

Nghĩ nếu hẳn không chờ, trong lòng chợt trầm xuống một chút tủi thân, nhưng nếu hắn chờ anh lại cảm thấy đau lòng. Hàng ngày hắn đã bận rộn như vậy rồi, đêm vẫn tranh thủ chạy ra đón anh. Suy nghĩ miên man khiến anh cũng không cảm thấy ngon miệng, ăn vài miếng cho đỡ đói, ăn xong liền đứng dậy cho cơ thể đỡ mỏi, sau đó đi ra khoang hạng thường tìm Fourth.

"Anh, vừa rồi có loa thông báo chuyến bay có thể đáp xuống muộn hơn do ảnh hưởng của thời tiết, anh có nghe thấy không?"

"Có. Hôm qua có nghe Winny nói có một cơn bão tiến về phía mình, không nghĩ lại ảnh hưởng như vậy" Satang thở dài nhìn người kia.

"Anh đừng lo lắng" Fourth an ủi anh, lại nhớ ra điều gì, cậu túm tay anh muốn đỡ anh đi về khoang thương gia "Anh cẩn thận. Máy bay không ổn định, nếu vào vùng thời tiết xấu lắc mạnh nhỡ anh ngã. Anh làm sao thì em không đền được chủ tịch Thanawin đâu"

Satang nghe cậu ta căn nhằn, cũng không dám chủ quan vội trở về vị trí của mình. Fourth hỏi anh cần gì không, anh lắc đầu ra hiệu cậu ta trở về chỗ. Còn lại một mình, Satang tìm thứ gì đó để giết thời gian, mở màn hình tìm phim xem đều xảm thấy không có hứng xem, mở sách ra đọc lại không thể vào đầu chữ nào, cuối cùng cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ.

Anh tự hỏi giờ này Winny đã ăn cơm chưa, các cô giúp việc trong nhà nói trước kia chưa ở cùng anh giờ giấc sinh hoạt của hắn rất tuỳ tiện, có những ngày làm việc tới đêm mới trở về, hầu hết đều bận rộn. Khi hai người về ở cùng nhau, trừ khi có tiệc xã giao, còn không hẳn đều trở về nhà đúng giờ tan tầm, đem theo công việc buổi tối, luôn cùng anh ăn cơm, không để anh phải ăn một mình.

Satang nghĩ, trước kia anh chưa từng được sống trong một gia đình thật sự, không hiểu được cảm giác có một người thân chờ đợi và chăm sóc. Nhưng khi ở bên hắn, ấm áp dịu dàng hắn mang tới, khác hoàn toàn vẻ lạnh lùng bên ngoài, từng chút khiến trái tim anh run rẩy. Satang cúi đầu vuốt bụng bầu không quá rõ ràng dưới lớp áo rộng, chợt cảm thấy may mắn khi có hẳn ở bên, cảm thấy đứa nhỏ trong bụng nghịch ngợm đạp mình, anh bất giác cười cười, ánh mắt cũng bớt đi một chút lo lắng. Mười hai giờ đêm, phi hành đoàn thông báo lý do thời tiết xấu, nên bọn họ vẫn chưa thể đáp xuống sân bay. Trong máy bay liên tục lắc lư, cơn bão tuy không đổ bộ trực tiếp nhưng vẫn gây những ảnh hưởng lớn. Satang lo lắng chắp tay, tựa đầu vào tay khẽ thở dài. Tiếp viên liên tục trấn an hành khách bình tĩnh chờ hướng dẫn, cảnh báo hành khách không nên rời vị trí ngồi.

[𝚆𝙸𝙽𝙽𝚈𝚂𝙰𝚃𝙰𝙽𝙶]CÙNG CHỦ TỊCH LẠNH LÙNG SINH CON CỐ SỰNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ