Lee Sanghyeok khóc mệt lả người, đại não đình trệ cố gắng sâu chuỗi lại đoạn tình cảm. Nói anh nhu nhược cứng đầu cũng được, nhưng dẫu thế nào vẫn chẳng thể thôi mong nhớ lo lắng cho Jeong Jihoon
Anh thích nó, yêu đến mù quáng, yêu đến mức chẳng dứt ra nổi, yêu đến khi làn sương mờ phủ mắt ngày một dày mà chẳng hay biết.
Jeong Jihoon buông thả bản thân vô tình làm ra loại chuyện tồi tệ, Lee Sanghyeok cũng chẳng khác là bao, ngã khuỵ trong chính bẫy tình mà mình giăng lối
Ai cũng sai, Jeong Jihoon sai khi không kiểm soát được tình cảm của bản thân, Lee Sanghyeok sai vì đã chọn yêu người
Anh co mình trên sofa, bộ phim vẫn sáng màn và điện thoại thì đã nằm trơ trọi nên nền đất. Khóc đến khô cả nước mắt, khóc đến khi trái tim hoá thành cát trôi tuột khỏi lòng bàn tay
Anh cho rằng mình đã quá quen với cái thói ăn chơi tiểu tốt của nó, cho rằng bản thân mình ổn và sẽ tiếp tục yêu thích con người Jeong Jihoon.Chỉ là không ngờ, anh đã quá phụ thuộc vào lòng tin của chính mình
Đến lúc này anh mới ngộ nhận, tình cảm cũng chỉ là tấm vé vào cửa trái tim còn Jeong Jihoon mới là kẻ thao túng trêu đùa, mà Lee Sanghyeok cũng giống như bao vị khách mời khác, thả trôi cảm xúc trên những màn trình diễn che mắt người nhìn của đối phương
Anh không muốn yêu nữa...
Một là mặc cho trái tim này sứt mẻ vỡ vụn mà tiếp tục nhu nhược ở bên Jeong Jihoon, không hy vọng cũng không mong chờ. Hai là đem những tình cảm ngày tháng qua chôn vùn dưới lớp đất đá khô cằn để và để thời gian xoá nhoà đi tất cả
...
" Anh dậy rồi đó hả?"
Jeong Jihoon nheo mắt, đỡ chán gượng dậy. Không gian có chút khác lạ, vẫn là mùi nước hoa cay xè nồng đậm làm nó cau mày khó chịu
Han Yujin bước đến, nghiêng người muốn hôn lên môi nó nhưng liền bị chặn lại đẩy ra
" Cút"
Lần đầu tiên, ả thấy người tình gằn giọng với mình, bao nhiêu lời ngọt ngào trăng hoa trước đây đều biến tan. Thay vào đó là thái độ cọc cằn, khó ưa như muốn phủi sạch tất cả chuyện đêm qua
Han Yujin tặc lưỡi, nuốt cơn giận ngược vào trong, cố tỏ ra thanh cao một chút
" Nghe nói anh bị bệnh dạ dày hả?"
" Ai nói cho cô biết?"
Ả nhún vai. Sự bất an trong lòng đột nhiên dâng cao, chẳng lẽ mình thực sự đã phạm tội lớn với Lee Sanghyeok, bởi chỉ có anh mới biết được tình trạng bệnh tình của nó
Jeong Jihoon vội bật dậy mặc quần áo. Trước khi rời đi còn quay lại túm cổ Han Yujin hỏi cho ra lẽ
" Con mẹ nó, mày đã làm cái đéo gì?"
" B-bỏ ra!... Làm cái gì chứ, em chẳng làm gì cả, không phải anh vẫn luôn như vậy, chúng ta luôn như vậy? Giờ lại đi trách em"
" Mày, thế đéo nào dám làm loạn trên ig của tao?"
" Em làm đó thì sao? Anh là vì Lee Sanghyeok chứ gì, thằng đó thì có cái chó gì hơn em chứ?!"