11: càng xa càng nhớ

371 60 4
                                    

đăng dương - cậu
anh duy - anh

________________________

"dương này, theo anh biết thì em đã công khai rằng em đã có người yêu nhưng không cho mọi người biết đó là ai. liệu em có thể bật mí một chút về nửa kia của mình không?"

đúng vậy, đăng dương đang ở trong trường quay và đây là buổi talkshow về cậu của công ty hji entertainment, là một công ty ăn khách về các show giải trí, ca nhạc và những buổi talkshow này đã làm nên tên tuổi của hji. khi nhận được thư mời thì cậu cũng băn khoăn lắm, nhỡ đâu cậu lỡ miệng rồi sẽ dẫn đến những hệ quả khó lường sau này thì coi như toi mất. nhưng cậu vẫn chấp nhận tham gia khi nghe lời cổ vũ từ anh nhà.

"bật mí sao..để xem nào..người đó thật sự đã mang hào quang đến cho em, giúp em rất nhiều trên con đường nghệ thuật này, họ còn là người truyền cảm hứng cho bản thân em và đương nhiên không có người em yêu chắc chắn em sẽ không ngồi ở đây. xét về ngoài hình thì anh ấy 10/10, anh ấy cười xinh lắm, đáng yêu vô cùng, nhiều lúc em chỉ muốn nhốt anh ấy lại thôi và bọn em cũng đã nói chuyện rồi, có lẽ bọn em sẽ tiến tới hôn nhân"

"ồ, đến lúc đó em sẽ công khai danh tính của người đó chứ?"

"đương nhiên là có rồi ạ, thật ra em rất muốn công khai anh ấy rất lâu rồi, nhưng anh ấy không chịu, cứ bảo gì mà sẽ không tốt cho sự nghiệp của em"

câu nói có chút hờn dỗi của cậu khiến cả anh mc bật cười thành tiếng một lúc sau mới có thể trò chuyện tiếp.

"vậy cho anh hỏi, trên suốt hành trình làm nhạc đến giờ chướng ngại nào em cảm thấy khó khăn nhất?"

"để mà nói thật ra em biết nhạc và đam mê âm nhạc từ năm em mới 18 tuổi, và đăng tải video cover đầu tiên lên youtube vào năm 20 tuổi và sau đó em tự học hỏi và tìm tòi cách phối nhạc, cách thu âm qua điện thoại, cách viết lời nói chung là vân vân và mây mây. sản phẩm của em lúc đó chỉ có 100 lượt xem và 4 bình luận là tối thiểu. anh thử nghĩ xem, bản thân mình tạo ra sản phẩm nhưng sản phẩm đó không được ai biết đến, buồn chứ, đương nhiên là buồn và em cứ thế cứ lênh đênh trôi theo thời gian và biến động xảy tới là vào năm 24 tuổi.

hồi đó em đã có ý định kết thúc đời mình vì cuộc sống em lúc đó thật sự rất thảm, vô cùng thảm. nhưng em may mắn rằng gặp được những người tốt và người em biết ơn nhiều nhất chính là anh chủ trọ lúc đó em thuê. anh ấy đã liên hệ đến người yêu em nghe nhạc của em và comment khen vài lời và trùng hợp anh ấy nghe xong lại muốn làm nhạc cùng em nên đã nhắn tin cho em. anh biết không? lúc đó em đang cầm viên thuốc ngủ và 2 lọ thuốc ngủ để bên cạnh, là chỉ cần anh ấy chậm 5 phút nữa thôi là chẳng còn dương domic của hiện tại"

.....

sau hơn 3 tiếng quay đi quay lại nhiều lần cuối cùng buổi ghi hình đã hoàn thành, trợ lý tiến tới đưa khăn, đưa nước cho cậu.

"em nghỉ chút rồi khoảng 14 giờ phải chụp quảng bá bộ sưu tập thời trang mới của bên hãng lith đấy"

"được rồi, cảm ơn chị nhé"

˗ˏˋdomicpadˎˊ˗ ánh dươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ