Bầu trời đen nghịt, gần như đã sẩm tối, chỉ len lỏi vài ánh đèn vàng nhạt trên con đường đi ngang qua lối công viên để dẫn về nhà em.
Kang Haerin với cả cơ thể gần như ướt sũng, có chút rùng mình mỗi khi cơn gió mùa thu đột ngột lùa vào từng lớp áo trên cơ thể. Con bé cười khổ thầm chửi thề trong lòng.
Nếu như nhỏ Bona chịu giấu cặp ở nơi dễ tìm thì nó đã không phải về muộn như vậy, nhưng biết làm sao được chứ? Chúng nó đông hơn còn em thì chỉ có một mình.
Haerin lê từng bước chân nặng nhọc trở về nhà mình, con bé cố gắng mở cửa thật nhẹ nhàng, nhưng ba mẹ vẫn biết rằng em đã về, thế nhưng lại chẳng mảy may quan tâm là bao.
Vẫn như mọi ngày, ba ngồi xem tivi, mẹ dỗ ngọt em trai, còn nó thì trở về nhà khi trời đã sẩm tối cùng vài vết thương trên cơ thể luôn trong tình trạng tím bầm.
Con bé mở cửa phòng của mình, muốn ném cặp sách lên giường nhưng bất chợt dừng lại.
Haerin muốn lơ đi người phụ nữ đang ngồi trên giường của mình, cố gắng lảng tránh để cô ta không biết rằng em có thể nhìn thấy cô.
Bởi vì...
Em là một đứa trẻ đặc biệt...
Một đứa trẻ có khả năng nhìn thấy những linh hồn kỳ lạ không còn chung cùng một thế giới. Ban đầu nó như một cơn ác mộng đầy ám ảnh đeo bám lấy tâm trí em, nhưng khi đã quen dần rồi thì nó cũng chẳng còn quá to tác, chỉ là đôi khi vài linh hồn luôn làm phiền lấy cuộc sống con bé, khiến Haerin chẳng thể tập trung vào một thứ gì cả.
Nhưng cũng chính vì có thể nhìn thấy linh hồn của người chết mà đã biến Kang Haerin trở thành một đứa đầu óc có vấn đề trong mắt tất cả mọi người bao gồm cả cha mẹ của em. Đâu ai tin về câu chuyện kỳ lạ mà con bé kể vào mỗi sáng, đâu ai chịu lắng nghe nỗi ám ảnh đã đeo bám lấy con bé trong suốt phần lớn tuổi thơ của mình, và cũng đâu ai có đủ kiên nhẫn để dỗ dành mỗi khi đêm xuống, khi những vong hồn ai oán than khóc, trêu chọc em?
Haerin cố gắng trấn an bản thân mình, bây giờ em đã lớn, đã học cao trung được 2 năm rồi, và chỉ nốt năm nay nữa thôi là sẽ lên đại học, sẽ có thể có cuộc sống của riêng mình mà không phải vướng bận suy nghĩ của ai cả...
Haerin ngó lơ linh hồn đang ngồi trên giường của mình, em mệt mỏi bước vào nhà tắm nhưng lại chẳng chịu đóng cửa. Con bé cởi chiếc áo sơ mi ướt sũng lấm lem bùn đất trên người ra , thở dài nhìn vào những vết bầm tím trên cơ thể, chúng vẫn cứ nhói lên mỗi khi em chạm tay vào.
"Bị bắt nạt sao?"
Giọng nói ngay bên cạnh khiến Haerin không thể ngó lơ thêm được nữa. Hồn ma ấy thế quái nào lại đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào những vết bầm trên người em, còn mở miệng ra để hỏi thăm nữa.
"Tôi nhớ mình đâu có để cô biết rằng tôi nhìn thấy cô?"
Hồn ma đó có vẻ bất ngờ, nhưng rồi lại mỉm cười khi nghe thấy lời em nói.
"Mình đâu có biết em nhìn thấy mình đâu? Chỉ là mình hay nói chuyện một mình mỗi khi chán thôi~ vậy là em có thể nhìn thấy mình sao?"

BẠN ĐANG ĐỌC
Eyes of the Afterlife / daerin
FanficKhông phải ma, cũng chẳng phải quỷ, vậy thì chỉ có chúa mới biết cô ta chính xác là thứ gì