Chương 1

1 0 0
                                    


Ngay trong ngày sinh nhật lần thứ hai mươi chín của mình, tôi nhận được một cuộc gọi từ khách sạn xác nhận thông tin đặt phòng.

"Chào anh Tống, chúng tôi thấy anh đã đặt phòng Tổng thống ven sông cho tối nay, xin hỏi khoảng mấy giờ anh đến ạ?"

Đó là khách sạn Chi Tâm, khách sạn sang trọng nổi tiếng nhất Thân Thành, trước khi tôi mang thai, Tống Cảnh đã đưa tôi đến đó vài lần.

Với độ cao 550 mét, cả thành phố như thu gọn dưới chân du khách.

Nếu không phải vừa gọi điện cho Tống Cảnh, tôi đã suýt tin rằng đây là món quà sinh nhật bất ngờ anh ta dành cho mình.

"Tống Cảnh, hôm nay anh có thể về sớm một chút được không?"

"Có chuyện gì vậy?" Giọng Tống Cảnh rất nhỏ, lộ rõ vẻ không kiên nhẫn, "Anh đang họp, hôm nay phải xử lý một vụ sáp nhập, có lẽ anh sẽ về muộn, em ngủ sớm đi."

Tôi nhìn chiếc bánh kem trên bàn ăn và món quà do cô thư ký gửi đến, im lặng cúp điện thoại.

Tống Cảnh hoàn toàn quên mất hôm nay là sinh nhật của tôi, cũng là kỷ niệm 5 năm ngày cưới của chúng tôi.

"Chị Tống, đây là quà sếp Tống dặn em gửi đến ạ."

"Cô vất vả rồi, nói với Tống Cảnh, lần sau không cần phải như vậy."

Một chiếc túi LV cỡ lớn, kiểu dáng đắt tiền nhưng lỗi thời không phải thứ mà Tống Cảnh sẽ chọn.

"Sếp Tống bận quá, thật ra trong lòng anh ấy rất quan tâm đến chị. Em mạn phép nói một câu, công việc của anh ấy rất vất vả, chị nên thông cảm cho anh ấy nhiều hơn."

Hà Uyển mỉm cười dịu dàng, trông có vẻ ngoan ngoãn, nhưng thực chất lại rất khéo léo.

Công bằng mà nói, cô ta không phải người có ngoại hình quá nổi bật, nhưng ưu điểm là khí chất dịu dàng, là cô thư ký ở bên cạnh Tống Cảnh lâu nhất.

Tôi không muốn đôi co với cô ta, quay người đóng sầm cửa lại.

Nghĩ lại thì, trời lạnh như vậy mà cô ta lại mặc một chiếc áo len trễ vai, trông không giống đi làm mà giống đi hẹn hò hơn.

Chỉ là tôi không ngờ rằng, Tống Cảnh lại để số điện thoại liên lạc là của tôi.

Từ ngày tôi nghỉ việc ở nhà, mọi việc trong nhà như đặt vé máy bay, khách sạn đều do tôi lo liệu.

Chắc là Tống Cảnh đã quen rồi, quên mất việc thay đổi thông tin liên lạc.

Xác nhận lại số phòng với khách sạn, tôi báo thời gian đến theo thói quen của Tống Cảnh, dỗ con gái ngủ, dặn dò bảo mẫu chăm sóc con bé, rồi lại gọi điện cho Tống Cảnh một lần nữa.

Sau khi không ai nghe máy, tôi ra khỏi cửa.

Tôi là người rất coi trọng bằng chứng, đặc biệt là không muốn nghĩ oan cho Tống Cảnh.

Năm 29, gặp lại emWhere stories live. Discover now