Cô đi càn quét khắp các nhà thuốc, mua đủ các loại thuốc như: thuốc hạ sốt, thuốc cảm, thuốc giảm đau, thuốc chống viêm, thuốc hạ huyết áp, thuốc bôi ngoài da, thuốc trị thấp khớp, thuốc điều trị nhồi máu cơ tim, thuốc tiêu hoá, thuốc phụ khoa.
Cuối cùng quan trọng nhất là thuốc trẻ em, Ibuprofen, Merrill, Acetaminophen, miếng dán hạ sốt, miếng dán trị ho, wushicha*, viên tiêu hoá Kiện Vị**, viên canxi, viên sắt, vitamin, DHA.
*Tên một vị thuốc Đông y.
**Thuốc tiêu hoá bên T.
Về cơ bản đã mua xong thuốc cho trẻ em rồi, Thẩm Mỹ Vân mua hết toàn bộ trong một lần, mà tất cả số lượng đều được nhân với hai mươi.
Không thể không nói, thuốc thật sự rất đắt.
Số thuốc này đã tốn hơn hai triệu tệ của Thẩm Mỹ Vân.
Trong tay chỉ còn hơn một triệu tệ.
Còn rất nhiều thứ chưa mua, Thẩm Mỹ Vân phải tiết kiệm lại mới được.
Tìm mối, mua một cái máy phát điện, tốn tám trăm nghìn tệ. Đây mới là loại trung thôi, sau đó lại tới các trạm xăng lớn, âm thầm tích trữ xăng.
Trong thành phố có sáu trạm xăng, đều đã bị cô ghé qua hết.
Còn thừa hai trăm nghìn tệ, Thẩm Mỹ Vân đã tính toán cẩn thận tỉ mỉ.
Phương tiện di chuyển cũng cần phải chuẩn bị.
Để tiết kiệm tiền, cô không mua ô tô, dùng cái ở nhà là được rồi.
Xe điện mua năm ba chiếc là đủ, nơi cô sắp xuyên không qua là một nơi ăn không đủ no mặc không đủ ấm, xe điện này có vẻ không thực tế lắm.
Ngược lại xe gắn máy có thể có vài chiếc.
Cô có dự trữ xăng.
Cuối cùng, mục tiêu đặt ra là xe máy, xe đạp.
Xe đạp tốt, xe đạp tuyệt vời, không tốn dầu không cần nạp điện, đưa chân lên đạp là có thể đi được rồi.
Vì vậy, cô đã chọn một đại lý xe tổng hợp xe máy, xe điện, xe đạp.
Xe máy chạy bằng xăng thì mua ba chiếc.
Nhiều cũng không được, xăng là mặt hàng được kiểm soát, cô không mua được quá nhiều.
Ngược lại, xe đạp có thể mua nhiều.
Tuy nhiên, những chiếc xe đạp được bày bán bây giờ, hoa hòe sặc sỡ, lại còn đắt nữa.
Điều này khiến Thẩm Mỹ Vân phải cau mày: "Còn cái nào rẻ hơn không? Bền là được."
Ông chủ suy nghĩ một chút, thử nói: "Có muốn một chiếc xe đạp cổ không?" Hàng tồn kho không bán được.
"Xe đạp cổ cái gì cơ?"
Ông chủ đẩy chiếc xe đạp 28 inch từ trong kho ra: "Hiệu Phượng Hoàng, hàng tồn kho thời còn trẻ của tôi, tôi bán rẻ cho."
Ngày nay mọi người đều cảm thấy loại xe này xấu, thực tế chất lượng của nó khá tốt, nhưng không còn ai thích nữa.
YOU ARE READING
Thập Niên 70: Mẹ Đẹp Xem Mắt Tôi Hưởng Phúc
RomanceSau khi ly hôn Thẩm Mỹ Vân được chia cho hàng chục triệu tệ, trở thành người phụ nữ vừa xinh đẹp lại giàu có, cô một mình nuôi dạy con gái cưng khôn lớn. Khoảng thời gian gần đây, Thẩm Mỹ Vân thường xuyên nằm mơ, trong giấc mơ, cô thấy gương mặt tái...