145.

143 17 9
                                    

Từ chiều hôm qua, khi bà Dụ bắt Dụ Ngôn trở về nhà đến bây giờ, nàng vẫn chưa bỏ vào bụng bất cứ thứ gì, nàng chỉ biết thẫn thờ ngồi ở góc cửa ban công, nơi có thể nhìn ra bên ngoài và suy nghĩ về quãng đời tăm tối trước mắt của nàng.

Nàng mệt mỏi.

Nàng đã khóc hết nước mắt vì mẹ nàng rồi, đêm qua nàng đã khóc nhiều đến nỗi hiện tại nước mắt cũng chẳng thể rơi thêm được nữa.

Sao mẹ nàng lại chẳng bao giờ chịu hiểu cho nàng vậy chứ? Vì sao bà ấy chỉ muốn nàng làm theo ý bà ấy mà không quan tâm đến cảm nhận của nàng?

Nàng chỉ là một người con gái đem lòng yêu một người con gái khác, nàng cũng mưu cầu một tình yêu hạnh phúc như bao người khác, nàng muốn được sống là chính mình, tự do tự tại không phụ thuộc vào bất cứ ai hay bất cứ điều gì.

Chỉ như vậy thôi.

Sáng hôm nay Tống Tư Duệ cũng đã đến đây tìm nàng nhưng mẹ nàng không cho chị ấy vào, bà ấy nhất quyết không để cho nàng gặp bất kì ai, để nàng ngẫm nghĩ về những chuyện mà nàng đã làm.

Nhưng...

Nàng đã làm gì sai cơ chứ?

Đang miên man suy nghĩ thì nàng lại thấy Đới Manh đến, trái tim nàng khẽ đập mạnh từng hồi, tâm trí của nàng vì thế cũng trở nên rối loạn.

Đới Manh... Sao lại đến đây?

Lẽ nào chị ấy đã nhớ ra mọi chuyện sao?

Chị ấy đến đây vì muốn gặp nàng sao!?

Nhìn thấy mẹ nàng trở về, đầu của nàng bỗng trở nên đau nhức đến khó chịu, tim nàng lại càng đập mạnh hơn, nàng lo sợ bà ấy sẽ lại dùng những từ ngữ khó nghe để mắng Đới Manh, nàng sợ bà ấy sẽ một lần nữa làm tổn thương chị ấy.

Đới Manh của nàng không xứng đáng phải nghe những lời lẽ như thế.

Nhìn thấy Đới Manh bị Minh Thúc đá vào chân khiến cho chị ấy ngã khuỵ xuống, Dụ Ngôn lo lắng chạy đến cửa phòng của mình, nàng vừa đập cửa vừa hét lên: "Mở cửa cho tôi! Mẹ! Mở cửa cho con! Xin mẹ đừng làm hại đến chị ấy!"

Những tiếng la hét của nàng và tiếng đập cửa của nàng có lẽ sẽ chẳng bao giờ có lời hồi đáp, nàng lại chạy đến cửa ban công rồi đưa đôi mắt long lanh ngấn nước của mình nhìn về phía Đới Manh.

Tưởng chừng như nàng đã khóc cạn nước mắt rồi nhưng giây phút nhìn thấy chị ấy đến đây, nước mắt của nàng lại chực chờ tuôn ra.

Khi Minh Thúc cầm cây gậy trên tay và đánh lên người Đới Manh, cảnh tượng ấy như có một tia sét đánh mạnh vào tâm trí của nàng, một ký ức từ sâu thẳm bất chợt ùa về.

Cũng là nàng đứng ở trước cửa căn nhà cấp bốn mà nàng đã gặp vô số lần trong giấc mơ, nhưng lần này còn có Tĩnh Thanh Nhiễm ở bên cạnh nàng.

"Cho hỏi Phùng Hâm Dao có ở nhà không ạ?"

Đó là câu nói phát ra từ Tĩnh Thanh Nhiễm, Dụ Ngôn liếc mắt sang nhìn Tĩnh Thanh Nhiễm, cảm giác này vô cùng quen thuộc nhưng lại có chút kì quái.

[Hoàn] [Đới Ngôn] Vòng Lặp Của Hi VọngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ