148.

139 16 7
                                    

Vừa nãy Dụ Ngôn biết Đới Manh đến, nàng cũng đã biết ba nàng đã về và ngăn cản những chuyện quá đáng mà mẹ nàng đã làm. Nàng cũng đã nghe được cuộc cãi nhau của họ và nàng hoàn toàn đồng ý với những gì mà ba nàng nói.

Nàng không thể chịu đựng bà ấy thêm được nữa.

Nàng mệt mỏi lắm...

Đới Manh nắm tay Dụ Ngôn mở cửa bước ra ngoài, trước mặt hai người là ông Dụ đang kéo chiếc vali lớn trên tay, ông Dụ mỉm cười nhìn Dụ Ngôn và Đới Manh, ông nói: "Có nhiều chuyện để nói với nhau lắm phải không? Nhưng để sau nhé? Bây giờ hai đứa đi theo ba ra ngoài đi, xong xuôi thì muốn làm gì thì làm."

Đới Manh khẽ cúi đầu vâng lời ông Dụ.

Dụ Ngôn chạy đến ôm chầm lấy ba của mình, nàng thấp giọng: "Ba, cảm ơn ba vì đã chọn bảo vệ cho con."

Ông Dụ mỉm cười với Đới Manh, ông đưa tay xoa lên mái tóc của Dụ Ngôn, ông ôn tồn nói: "Miễn là con làm điều đúng đắn thì ba sẽ luôn bảo vệ cho con."

Dụ Ngôn tách ra khỏi cái ôm, nàng liếc mắt nhìn chiếc vali trên tay ba mình, nàng nhỏ giọng hỏi: "Ba... Định đi đâu thế ạ?"

Ông Dụ thở dài một hơi, ông liếc nhìn xuống phòng khách, nơi mà bà Dụ đang ngồi ở đó mà khóc, ông nói: "Ba đến công ty ở một thời gian, con đừng lo, mọi chuyện nhất định sẽ yên ổn thôi. Bà ấy là người sai, ba phải để bà ấy nhận ra cái sai của mình."

Ông Dụ nói rồi gật đầu với hai người, ông cố gắng che giấu sự suy tư trong lòng mình, ông nói: "Chúng ta đi thôi."

Ông Dụ kéo vali bước đi, Đới Manh nắm lấy tay Dụ Ngôn rồi chạy theo ông ấy, cô lấy chiếc vali trên tay của ông Dụ, nói: "Bác để cháu cầm giúp cho ạ."

Sau đó Đới Manh một tay nắm tay Dụ Ngôn, mười ngón đan lại thật chặt, một tay xách chiếc vali của ông Dụ, từng bước bước xuống cầu thang.

Ông Dụ nhìn theo bóng dáng của Đới Manh và Dụ Ngôn, một cỗ ấm áp nổi lên trong trái tim ông.

"Các người muốn đi đâu!?" Bà Dụ nhìn thấy chồng mình cùng Dụ Ngôn và Đới Manh đi xuống, trên tay của Đới Manh là chiếc vali màu đen quen thuộc mà ông Dụ thường dùng để đi công tác, bà liền mất bình tĩnh mà hét lên một tiếng.

Dương Thiên tiến đến cầm lấy chiếc vali của ông Dụ từ tay Đới Manh, anh biết ông Dụ định làm gì, vậy nên anh không chần chừ mà mang vali ra bên ngoài xe của ông Dụ.

Ông Dụ lớn tiếng nói với bà Dụ: "Tôi đưa con gái của tôi đi, bà ở đây muốn làm gì thì làm, tuỳ bà!"

"Ông không được để Tiểu Vũ ở bên đứa con gái đó! Nếu ông đưa nó đi, tôi sẽ tự tử cho ông xem!" Bà Dụ lại quát lên.

Ông Dụ hất mặt mà nói: "Bà có gan thì làm cho tôi xem!"

Nói xong, ông Dụ xoay qua nhìn Đới Manh và Dụ Ngôn, nói: "Đi thôi, Dương Thiên sẽ đưa chúng ta đi."

Ông Dụ cất bước rời đi, Đới Manh và Dụ Ngôn cũng nối bước theo sau.

Lên đến xe, ông Dụ liếc mắt nhìn đồng hồ trên xe, nhìn thấy hiện tại cũng đã là sáu giờ tối, ông nói: "Ba đã nói đợi Đới Manh trở về thì chúng ta sẽ đi ăn, đúng chứ? Hôm nay gặp nhau thế này cũng là quá tốt rồi, chúng ta cùng đi ăn tối thôi."

[Hoàn] [Đới Ngôn] Vòng Lặp Của Hi VọngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ