Chương 6: Dấu Ấn

534 51 0
                                    

Sáng hôm sau, ánh nắng dịu nhẹ từ cửa sổ len lỏi qua rèm, chiếu lên đống tài liệu chất đống trên bàn làm việc của cô. Mặc dù cố gắng tập trung vào công việc, tâm trí cô vẫn lơ lửng, quanh quẩn với những khoảnh khắc từ hôm trước. Những lời nói, ánh mắt và những cái chạm như có như không đầy ẩn ý của chị ,tất cả đều không thể phai mờ trong tâm trí cô.

Mỗi khi soi gương, cô tự hỏi bản thân liệu có thể vượt qua những ranh giới giữa hai thế giới hoàn toàn trái ngược: cô, một doanh nhân kín tiếng, thừa kế đời thứ ba của một đế chế kinh doanh, và chị, một minh tinh tỏa sáng nhưng mang theo sự cô đơn sau ánh hào quang. Từ khi gặp chị, một sự tò mò không tên dần len lỏi vào lòng cô, kéo cô vào những suy nghĩ chưa bao giờ có trước đây.

Cuối tuần ấy, chị mời cô dự buổi tiệc chào mừng tại một khách sạn sang trọng. Là ngôi sao của sự kiện, sự hiện diện của chị chắc chắn sẽ thu hút ánh đèn flash và ánh mắt của hàng trăm người hâm mộ. Cô bồn chồn suốt cả ngày hôm đó. Không phải vì buổi tiệc, cũng chẳng phải vì những ánh mắt sẽ đổ dồn về phía họ, mà vì cô không chắc mình có thể hòa nhập vào thế giới của chị – nơi của ánh sáng rực rỡ và những nụ cười giả tạo.

Bước chân vào khách sạn, cô lập tức cảm nhận được sự khác biệt. Tất cả xung quanh đều xa lạ : ánh đèn sân khấu chói lóa, những bộ váy dạ hội lộng lẫy, tiếng cười nói vui vẻ xen lẫn âm nhạc nhộn nhịp. Cô cảm thấy mình như lạc lõng giữa đám đông. Dù đã cố gắng giữ vẻ ngoài bình thản, nhưng lòng cô vẫn không khỏi bất an.

Chị xuất hiện từ cuối hành lang, như một vì sao sáng giữa màn đêm. Trong chiếc váy dạ hội lấp lánh, chị bước đi tự tin, thu hút mọi ánh nhìn. Nhưng ánh mắt chị chỉ dành riêng cho cô, xuyên qua đám đông và những chiếc máy ảnh. Khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận được một sự kết nối mãnh liệt, như thể cả thế giới xung quanh chỉ là nền để làm nổi bật giây phút hai người gặp gỡ.

Khi tìm được một góc yên tĩnh hơn trong khách sạn, nơi ánh sáng dịu lại và tiếng nhạc dần lắng xuống, chị nhìn cô với ánh mắt dịu dàng: "Em cảm thấy thế nào?"

Cô do dự vài giây trước khi trả lời: "Rất khác biệt... nhưng chị thực sự nổi bật." Lời nói có phần đơn giản, nhưng là cách duy nhất cô diễn tả được những cảm xúc mâu thuẫn bên trong.

Chị cười nhẹ, đôi mắt sáng rực mà không hề có vẻ tự mãn: "Chị hiểu rằng điều này không dễ với em. Nhưng chị rất vui vì em đã đến. Đối với chị, em là một phần quan trọng trong cuộc sống này."

Lời nói của chị như thổi vào cô một luồng gió mát lành, xua tan mọi lo lắng. "Em vinh dự được ở đây. Thật ra, từ sau hôm đó, em đã nghĩ nhiều về chúng ta, về những khác biệt giữa hai thế giới của tụi mình."

Chị lắng nghe, gật đầu hiểu ý. "Những khác biệt không phải lúc nào cũng là rào cản. Đôi khi, chính chúng làm cho mối quan hệ trở nên thú vị và đặc biệt hơn. Chị luôn tin rằng sự kết nối không chỉ dựa vào điểm chung, mà còn dựa vào khả năng chấp nhận và yêu thương cả những điều khác biệt."

Cô cảm thấy mình như được an ủi, nhẹ nhõm hơn rất nhiều. "Chị làm em phải suy nghĩ lại về cách mình sống và cảm nhận mọi thứ. Em là người luôn tin vào logic và lý trí, nhưng có lẽ, đôi khi cảm xúc cũng quan trọng không kém."

Chị đặt tay lên vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô, sự chân thành hiện rõ trong từng cử chỉ. "Chúng ta không cần phải thay đổi bản thân để hòa hợp. Chỉ cần tạo ra một không gian mà cả hai đều có thể là chính mình."

Khoảng cách giữa họ dường như biến mất. Cuộc trò chuyện kéo dài, không còn những áp lực từ bên ngoài. Chị chia sẻ về những giây phút cô đơn trên sân khấu, về những lần cảm thấy lạc lõng dù được bao quanh bởi hàng nghìn người hâm mộ. Cô lắng nghe, cảm nhận được sâu sắc những khó khăn mà chị đã trải qua, và dần nhận ra rằng họ có nhiều điểm chung hơn cô nghĩ.

Sau buổi tiệc, cả hai quyết định đi dạo dưới ánh trăng. Thành phố về đêm yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió thổi nhẹ qua những con đường vắng người. Chị và cô bước đi bên nhau, cảm nhận sự bình yên mà trước đó chưa từng có.

"Chị nghĩ chúng ta sẽ tiếp tục mối quan hệ này chứ?" Cô hỏi, không giấu nổi sự nghi ngờ và lo lắng.

Chị nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, cảm nhận hơi ấm lan tỏa giữa hai bàn tay. "Chị tin chúng ta sẽ. Mặc dù thế giới của chúng ta khác biệt, nhưng nếu thực sự muốn, chúng ta có thể tạo ra một không gian chung mà cả hai đều cảm thấy thuộc về."

Trong giây phút ấy, cô cảm nhận được một tia sáng hy vọng le lói trong lòng. "Em cũng muốn thế. Muốn hiểu chị hơn, cùng nhau khám phá những điều mà em chưa từng nghĩ đến."

Chị nhìn cô, ánh mắt chứa đựng sự dịu dàng và chân thành. "Chúng ta sẽ cùng nhau khám phá, và chị tin rằng cả hai sẽ tìm thấy nhiều điều quý giá trên hành trình này."

Dưới ánh đèn đường vàng vọt, họ đứng lại, cảm nhận sự kết nối mới mẻ và sâu sắc. Dù con đường phía trước còn nhiều thử thách, nhưng với chị bên cạnh, cô tin rằng tất cả sẽ trở nên dễ dàng hơn. Giữa những khác biệt, hai người đã bắt đầu viết nên câu chuyện của riêng mình.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Sep 22 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

[LONGFIC] Two Parallel Lines - LingOrmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ