Văn Án

1.1K 81 3
                                    




Orm Kornnaphat là người thừa kế thế hệ thứ ba của tập đoàn thực phẩm đông lạnh hàng đầu Thái Lan. Từ nhỏ, cô đã nổi tiếng với sự quyết đoán và tài lãnh đạo. Dưới bàn tay của cô, công ty gia đình vững mạnh như một pháo đài trong ngành công nghiệp thực phẩm. Tuy nhiên, đằng sau vẻ ngoài thành đạt và cứng rắn, cô lại là người sống nội tâm. Cô không thích những buổi tiệc xa hoa hay những ánh đèn sân khấu chói lóa. Với cô, sự an toàn đến từ những khoảnh khắc yên bình trong văn phòng, nơi cô có thể hoàn toàn kiểm soát được cuộc sống của mình.

Ngược lại, LingLing Kwong - chị là ánh mặt trời rực rỡ trên đỉnh cao của làng giải trí. Chị là một ngôi sao nổi tiếng, với hàng triệu người hâm mộ từ khắp nơi trên thế giới. Những bộ phim có chị tham gia đều phá đảo phòng vé, và mỗi lần chị xuất hiện trên thảm đỏ, ánh sáng của chị chiếu rọi khắp nơi. Thế nhưng, đằng sau những hào quang lấp lánh ấy, chị lại giấu kín một nỗi cô đơn không ai hay biết. Đêm về, khi ánh đèn sân khấu tắt dần, chị đối mặt với sự trống vắng trong lòng mà không một tiếng vỗ tay nào có thể khỏa lấp.

Hai con người, hai thế giới hoàn toàn đối lập. Cô cẩn trọng và kiên định, luôn giữ mình trong khuôn khổ của những cuộc họp và kế hoạch. Chị sôi nổi và lấp lánh, sống hết mình trong ánh đèn sân khấu. Như hai đường thẳng song song, cô và chị chẳng có lý do gì để gặp nhau, cũng chẳng có bất kỳ cơ hội nào để cắt ngang cuộc đời của nhau.

Cho đến một ngày, định mệnh sắp đặt cho hai đường thẳng ấy chạm vào nhau. Một cuộc gặp gỡ tình cờ tại một sự kiện từ thiện đã làm thay đổi mọi thứ. Cô chỉ đơn thuần là nhà tài trợ, người đứng sau hậu trường với sự chuyên nghiệp, trong khi chị là tâm điểm của sự chú ý, nhận được mọi ánh nhìn. Thế nhưng, ánh mắt của chị lại hướng về cô, người phụ nữ luôn đứng ở một góc khuất không nói không rằng. Ở cô luôn toát lên vẻ bình yên đến lạ.

Cả hai chẳng nói với nhau câu nào, nhưng ánh mắt của họ đã kịp lưu giữ lại một cảm giác quen thuộc khó tả. Sau sự kiện, cuộc sống của họ trở về với quỹ đạo vốn có. Nhưng điều kỳ lạ là, trong cái nhịp sống hối hả của mình, họ lại luôn nhớ về khoảnh khắc ấy.

Cô không thể ngừng nghĩ về chị - ngôi sao rực rỡ mà cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể tiếp cận. Còn chị, giữa những tiếng vỗ tay và ánh đèn sân khấu, không thể quên được ánh mắt sâu thẳm của người phụ nữ ấy, người mà chị cảm thấy mình cần có lòng dũng cảm để đến gần.

Từ đó, cuộc hành trình của hai đường thẳng song song bắt đầu, với những chông gai và thử thách không ngừng. Liệu tình yêu có đủ sức mạnh để kết nối hai thế giới khác biệt ấy, hay họ mãi mãi chỉ là những đường thẳng không bao giờ gặp nhau?

[LONGFIC] Two Parallel Lines - LingOrmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ