Chương 2

516 78 11
                                    

🌺🦁🦊🌺

6

Bị chọt hai cái trêu chọc tà hỏa công tâm, Vương Nhất Bác hít sâu vẫn không thể nhịn xuống, xoay người đè lên. Hắn không nói lời gì hôn xuống, từ cổ đến ngực. Vật cưng cứng kia liền chống vào bắp đùi của Tiêu Chiến cọ.

Tiêu Chiến giơ tay đẩy hắn, vẻ mặt sợ hãi, làm như xin tha làm như thương lượng nói: "Đừng đánh, ta không dám đi về nữa, đừng đánh."

Rõ ràng là ca ca, Vương Nhất Bác lại cảm thấy như đang ức hiếp tiểu hài tử vậy, không hạ thủ được.

"Cái này không gọi là đánh."

"Nhưng ta đau a." Tiêu Chiến nhỏ giọng lẩm bẩm, "Đó còn không gọi là đánh sao."

Vương Nhất Bác thay cách nói nói, "Cái này gọi là làm bậy."

Tiêu Chiến hé miệng, chớp mắt nhìn Vương Nhất Bác, trong mắt nhanh chóng tích nước mắt, "Là nói ta sao? Bọn họ nói ta là tội nghiệt."

"Là nói ta làm bậy." Ngay cả ca ca của mình cũng không buông tha. Vương Nhất Bác bị y nhìn chằm chằm đến mức đầu quả tim phát run, "Ai nói ngươi?"

Tiêu Chiến lại không nói, đôi mắt khép nửa một bộ muốn khóc không khóc nhận hết ủy khuất trên đời.

Vương Nhất Bác duỗi tay sờ mặt Tiêu Chiến, đẩy tóc trên mặt y ra vén đến sau tai. Ánh mắt nóng cháy cũng ôn nhu, "Ca ca, ngươi không sai, là ta đang làm bậy."

Tiêu Chiến chậm rãi giương mắt nhìn hắn, trong lòng run lên. Y cho rằng, y sinh ra chính là nguồn gốc tội lỗi. Không ngờ sinh thời thế mà vẫn còn có thể nghe được lời như vậy.

"Ca ca, ngươi thật đẹp." Vương Nhất Bác bóp eo Tiêu Chiến cọ giữa hai bắp đùi của y.

Tiêu Chiến xấu hổ đến mức kéo chăn che đầu, che luôn cả Vương Nhất Bác.

Một người hô hấp thô nặng một người hô hấp run rẩy. Hai người trao đổi hơi thở, ngực dán ngực đều là tâm như nổi trống.

Vương Nhất Bác cọ cũng không đã ghiền, ngược lại cọ Tiêu Chiến ra phản ứng. Sau khi hắn phát hiện đã cười một tiếng cực nhẹ cực khẽ.

Tiêu Chiến co rúm lại một chút, cẩn thận nắm góc áo của Vương Nhất Bác, "A nương không dạy ta gì cả, ta dường như biết đại thiếu gia đang làm gì, lại dường như không biết. Đừng tức giận...... Chậm rãi dạy ta......" Sau đó y càng nói càng nhỏ giọng, yếu ớt như muỗi kêu. Dường như cảm thấy đã đi quá giới hạn, lại nói, "Không dạy, không dạy cũng không sao."

Muốn mệnh. Hầu kết lăn lộn, Vương Nhất Bác vừa tàn nhẫn vừa gấp gáp cọ hai cái, bụng dán lên vật kia của Tiêu Chiến cọ qua. Dẫn tới Tiêu Chiến thở gấp ưm ư.

Vương Nhất Bác ý đồ cởi bỏ y phục của Tiêu Chiến nhưng trong bóng đêm không thấy rõ, hắn dù sao cũng niên thiếu huyết khí phương cương. Không có kiên nhẫn gì liền kéo xé lột mạnh ra. Theo bản năng vừa liếm vừa mút.

"Ưm~ưm~ đại thiếu gia...... Ha ư~" Tiếng thở gấp này của Tiêu Chiến cực êm tai, y kinh ngạc mở to hai mắt, nắm chặt chăn bên cạnh.

[Bác Quân Nhất Tiêu H] Tính Không Sơn - Rau Thơm (yansui95)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ