Chương 5

339 50 3
                                    

🌺🦁🦊🌺

8

Vương Xương Bình ho nhẹ, "Vậy...... Không ngại nói xem." Dĩ nhiên ông biết Tiêu Chiến sẽ bị hạ nhân làm khó dễ. Nhưng không biết Tiêu Chiến lại tự tìm được chỗ dựa cho mình nhanh như vậy. Vương Nhất Bác cũng không phải là loại người dễ bị gạt. Dù ông muốn quản chế Vương Nhất Bác cũng phải xem sắc mặt của nhà mẹ đẻ của Tưởng Phượng Xuyến.

"Mạc Cô, phiền bà mang vài gia đinh đến sau núi giả Thược Dược Đài đào một cái hố sâu." Vương Nhất Bác luôn luôn thích nói trúng tim đen.

Mạc Cô gật đầu đáp vâng, tự hạ đường đi.

Trong lòng Tưởng Phượng Xuyến còn nghi ngờ, "Vì sao?" Mạc Cô là người bên cạnh bà, Vương Nhất Bác chỉ đích danh bảo bà ấy đi, tất nhiên không phải việc nhỏ.

"Khoan hãy nhắc đến, con sợ dọa Bát muội." Vương Nhất Bác vỗ vỗ Vương bát tiểu thư, "Bát muội, để Miêu di nương mang muội đi chơi đi."

Vương bát tiểu thư ở trong lòng Tiêu Chiến cũng không muốn ra, "Trên người đại ca thơm, vẫn muốn đại ca ôm."

Nhũ mẫu thấy sắc mặt Vương Nhất Bác không tốt, cuống quít bắt Vương bát tiểu thư ra khỏi ngực Tiêu Chiến.

Miêu di nương dịu dàng cúi đầu, "Lão gia, thiếp thân xin cáo lui."

Đoàn người này kẹp theo Vương bát tiểu thư tâm bất cam tình bất nguyện đi rồi. Vương Nhất Bác mới tiếp tục nói, "Khoan nói sau núi giả có bí mật gì. Gọi quản gia và con trai Lưu Thượng của ông ta đến trước đã."

Không bao lâu, Lưu quản gia và Lưu Thượng liền đến rồi. Thấy nam tử mập lùn chừng 30 tuổi, đỡ lão già đầu bạc khập khiễng lên thềm.

"Lưu quản gia, ông bị sao vậy?" Vương Xương Bình hỏi.

"Nô tài làm việc không nghiêm, đại thiếu gia trừng trị cũng phải." Lưu quản gia cúi đầu phục tùng, "Nhưng thứ cho lão nô không thể quỳ xuống dập đầu."

Tưởng Phượng Xuyến vội nói, "Cho ngồi."

"Khoan đã." Vương Nhất Bác cũng không thèm nhìn cha con Lưu quản gia, "Quỳ xuống."

Lời vừa nói ra, cha con Lưu quản gia bịch một tiếng quỳ xuống. Lưu quản gia vừa quỳ còn vừa kêu to ai da ai da.

"Càn quấy! Sao con có thể không nói đạo lý như vậy?" Vương Xương Bình mở miệng trách cứ.

"Hài nhi bảo ông ta quỳ đều có đạo lý của hài nhi. Dù sao ngần ấy năm, Lưu Thượng thế mà không ít lần để đại công tử quỳ. Quát mắng, đánh phạt nhục mạ. Ha, vật đổi sao dời y thế mà thành chủ tử rồi!" Vương Nhất Bác nhếch môi nhưng không có ý cười, "Con thế mà cũng không biết, đứa con mà cha sinh ra là để giữ lại làm chó cho con của Lưu quản gia làm vui."

Với Vương Xương Bình mà nói, nói nô tài ức hiếp chủ tử có lẽ không đau không ngứa. Nhưng đặt ông và Lưu quản gia chung một chỗ, còn rơi xuống hạ phong, chắc chắn Vương Xương Bình không thể nhịn. Quả nhiên trên mặt có vẻ giận dữ, "Nô tài lớn mật! Thế mà to gan lớn mật như thế sao?!"

Tiêu Chiến bị Lưu Thượng ức hiếp rất thảm, không chỉ dăm ba câu của Vương Nhất Bác là có thể khái quát được. Nhưng y chỉ nói với Vương Nhất Bác ba chữ "Hắn đánh ta", bởi vậy có thể thấy được lần này Vương Nhất Bác thêm mắm dặm muối là cố ý trút giận thay Tiêu Chiến.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Oct 10 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

[Bác Quân Nhất Tiêu H] Tính Không Sơn - Rau Thơm (yansui95)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ