Khi vừa bước đến bàn ăn, một bóng dáng cao gầy xuất hiện trước tầm mắt. Choi Hyeonjoon vô thức nheo mắt lại để nhìn rõ hơn. Người ngồi đối diện anh Sanghyeok và anh Wangho có hơi quen mắt thì phải? Em cố rặn ra những gương mặt quen thuộc mà bản thân đã từng giao tiếp qua. Bỗng chốc hình ảnh người con trai đeo cặp kính y hệt giáo viên lóe lên trong đầu. Hình như đây là Park Dohyeon? Bạn học lớp kế bên thì phải. Cũng chẳng đâu xa lạ, bạn học Park đây là lớp trưởng lớp kế, vì cả hai học cùng giáo viên toán nên thường hay bị thầy gọi đến dặn một vài thứ. Nên nói là có tí quan hệ quen biết thì cũng chẳng sai lắm nhỉ?
Thấy thỏ khờ đứng ngây ra đó, Wangho không mảy may kiêng dè mà lao đến bá cổ em trai nhỏ của mình rồi kéo đến bàn ăn. Và tất nhiên, em với bạn đồng niên phải ngồi cạnh rồi. Nghĩ Lee Sanghyeok kia sẽ để em ngồi cạnh anh trai yêu dấu của mình chắc.
Tốc độ hồi chiêu của miệng Wangho gần như là 100%. Có thể nói là vừa ngồi xuống bàn đã thấy người anh này cười tươi rói rồi huyên thuyên:- Yah Choi Hyeonjoon, lâu quá không gặp chú bảnh trai hơn nhiều rồi ấy chứ.
Hyeonjoon cười nhẹ rồi đáp:
- Em mà được như lời anh nói thì giờ đã dẫn theo bạn gái ra mắt rồi đây ạ.
- Sao anh cảm thấy rằng em sẽ kết hôn sớm hơn cả anh thế? Chưa gì mà suốt ngày nghĩ đến chuyện yêu đương. Trẻ con, yêu ít thôi.
- Anh còn yêu sớm hơn cả em còn gì ạ!?
Nghe đến đây, anh trai m7 kia cứng họng. Còn người ngồi cạnh thì cũng phì cười theo với sự đáng yêu trên mặt của Wangho. Dường như từ nảy đến giờ, bạn học Park chỉ ngồi im lìm nướng thịt chứ chả một động tĩnh gì. Nhưng mà có hướng nội cỡ nào thì cũng đâu qua được tầm mắt của cậu Han kia. Wangho chữa cháy cho bản thân bằng cách kêu Hyeonjoon và Dohyeon làm quen với nhau. Nhưng mà thỏ ngại người lạ nên chỉ cười vẫy tay. Thề nhé, Wangho cảm thấy nó còn công nghiệp hơn cả lúc cậu giao tiếp với người mà bản thân ghét nữa kìa.
- Nè, Choi Hyeonjoon sao em không bắt chuyện với bạn ấy đi? Nghe anh Sanghyeok kể hai đứa học cùng trường thì phải.- À dạ, hai đứa em kế lớp ấy ạ. [ Dohyeon cuối cùng mới chịu mở miệng.]
- Ồ trùng hợp thế à, vậy là có quen biết nhau không nhỉ?
- Sơ sơ thôi á anh.
- Vậy thì với cương vị là em rể của anh thì em có thể nhận trọng trách bảo vệ bảo bối nhỏ của anh được không. Tên ngốc này khờ lắm. Chả biết khi nào bị lừa bán sang nước ngoài luôn ấy.
Nghe câu này, Dohyeon cũng không khỏi bật cười. Sao có thể ngốc đến thế được chứ? Dù gì cậu cũng biết một ít về Choi Hyeonjoon mà. Cậu bạn này tuy vẻ ngoài hiền lành thế thôi chứ cũng là lớp trưởng và học hành cực kì tốt cơ mà. Sao lại so sánh đến mức đó nhể? Dohyeon vừa nghĩ lại vừa cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Có thêm một người bạn mới cũng rất tốt mà không phải sao? Nhưng hình như bạn bên cạnh của cậu hơi lạ lạ thì phải. Bị chọc đến mức ngại ngùng không nói chuyện được luôn à trời.
Quả thực là Hyeonjoon bị đơ người ra trước lời trêu chọc của đàn anh thật. Nhưng tình thế này em cũng đâu dám bật lại. Nhìn vậy thôi chứ anh trai đang nướng thịt rồi gắp cho bạn trai kia đáng sợ lắm. Động tới anh Wangho chắc em thành thỏ nướng than mất. Tuy có hơi ngại trước lời nói kia là thật nhưng Hyeonjoon vẫn rất lịch sử mà giao tiếp với bạn lớp bên kia.
![](https://img.wattpad.com/cover/375836000-288-k985655.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Hội Chứng Sợ Mèo🐱
FanfictionChoi HyeonJoon sợ mèo là sợ mèo thiệt chứ kh phải mèo cam đâu 😵