Chương 24

6 1 0
                                    


Sáng hôm sau Cảnh Thần tỉnh dậy phát hiện mình đang nằm trong lòng Văn Phương thì kinh hoảng vội ngồi dậy. Hắn phản ứng quá nhanh, theo quán tính muốn ngã ra khỏi giường. Ngay lúc ấy thì một bàn tay kịp ôm lấy hắn kéo lại vào lồng ngực mình. Cảnh Thần nhận ra cả Văn Phương và mình hiện tại đều đang mặc trung y. Cả hai lại còn nằm chung giường, lại còn ôm nhau ngủ. Trong phim, mấy cái cảnh kiểu này giống như là hai người vừa mới ...làm đó đó. Hắn đỏ bừng mặt vội đẩy Văn Phương ra lần nữa. Hai mắt mở lớn nhìn người kia đầy hoảng sợ. Hắn nhớ là tối qua mình bị trúng xuân dược, rồi sau đó ...Hắn hoàn toàn bị xuân dược chi phối, không biết là bản thân làm những gì. Nhưng trong ký ức mơ hồ của hắn loáng thoáng xuất hiện những hình ảnh rời rạc cảnh hắn và Văn Phương ôm hôn nhau trên giường, rồi hình như còn cởi cả đồ. Hai hàng nước mắt chực trào ra. Lần đầu của hắn cứ như thế mà mất sao?

" Cảnh Thần, bình tĩnh." Văn Phương vội vàng trấn an: " Giữa chúng ta vẫn chưa xảy ra chuyện gì vượt quá giới hạn cả."

" Hơ, nhưng ...nhưng ta nhớ ..."

" Là lỗi của ta. Ta không khống chế được tình cảm của bản thân, nhưng ta đã kịp dừng đúng lúc. Chúng ta thực sự vẫn chưa làm chuyện đó đâu. Nếu ta có làm thật thì ngươi phải biết chứ."

Cảnh Thần ngớ người. Đúng thật. Hắn không cảm thấy cơ thể có gì thay đổi. Đúng là vẫn chưa làm chuyện đó. Ủa, mà đợi đã. Nếu hắn nằm trên thì hẳn là hoàng thượng mới là người bị đau chứ. Hắn hoang mang nhìn Văn Phương, lại nhìn xuống chỗ đó của y. Mặt Văn Phương bị ánh nhìn của Cảnh Thần làm cho nóng lên.

" Ngươi ...ngươi nhìn gì vậy? Không tin ta?"

Cảnh Thần nhìn lại bản thân. Văn Phương cao hơn hắn, to con hơn hắn, trông soái khí ngời ngời ra, không giống là kẻ có thể nằm dưới. Thế là hắn nằm dưới à? Nhớ lại thì lần trước Thiên Vũ hình như cũng có ý muốn nằm trên. Từ khi nào mà hắn bị áp luôn cái vị trí nằm bên dưới vậy?

Thấy sắc mặt Cảnh Thần biến hoá liên tục, Văn Phương tự hỏi tên này đang nghĩ vớ vẩn gì vậy? Lẽ nào chuyện hôm qua đối với y không kích động y nhiều như hắn lo lắng? Hay là việc vừa rồi doạ y sợ đến phát ngốc luôn rồi?

" Này, Cảnh Thần, ngươi không sao đấy chứ?"

Nghe Văn Phương hỏi Cảnh Thần mới hoàn hồn. Hình như ban nãy hắn suy nghĩ lạc hướng hơi nhiều rồi. Cũng thật lạ. Khi biết người ngủ cùng mình là Văn Phương thì hắn nhẹ nhõm hẳn. Lúc đó hắn đã nghĩ may là Văn Phương ở bên hắn khi đó, nếu như là người khác thì chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra. Dù sao thân hắn vẫn trong sạch là mừng rồi. Hắn mỉm cười, lắc đầu đáp lại: " Không sao cả. Chuyện hôm qua cảm ơn bệ hạ giúp đỡ."

" Ngươi ...ngươi không hận ta sao? Vì ta đã ...đã nhân lúc ngươi ...như vậy làm những chuyện đó với ngươi?"

Phải nhỉ? Tại sao Văn Phương lại làm thế với hắn? Hắn xém chút nữa đã quên đi vấn đề quan trọng này. Không lẽ Văn Phương cũng có sở thích đó với nam nhân? Nhưng y đã cưới đến mấy cô vợ còn gì? Thậm chí còn có con nữa. Mà khoan, chuyện y có con với chuyện có sở thích với nam nhân cũng đâu có mâu thuẫn nhau. Ở hiện đại cũng có những trường hợp như vậy.

" Không sao. Thuộc hạ không để ý, cũng sẽ không nói với ai việc người thích nam nhân đâu."

Văn Phương ngớ người mất một lúc. Hoá ra...Cảnh Thần tưởng hắn có sở thích đó với nam nhân ư? Hắn bật cười chua chát. Tên này là ngốc thật hay giả vờ ngốc đây? Hay đang muốn trả thù hắn.

Cảnh Thần chỉ im lặng, không nói gì nữa. Nhanh chóng xuống giường tìm cái áo khoác tạm rồi chạy ra ngoài. Văn Phương ngẩn người nhìn theo y.

Vào đến trong phòng mình, Cảnh Thần ngày lập tức đóng cửa rồi ngồi sụp xuống đất, mặt gục đầu vào hai cánh tay. Mới sáng đã gặp chuyện như vậy hắn có phải kẻ vô tâm đâu mà không bị chấn động chứ. Nhưng thật không hiểu tại sao khi biết người đối diện là Văn Phương thì bao lo sợ đều biến mất. Cái cảm giác tin tưởng và yên tâm như thế này là tại sao? Hắn càng nghĩ càng thấy sợ. Trái tim hắn dường như đang dao động mãnh liệt. Hắn lờ mờ nhận ra hoàng thượng đối với hắn rất khác lạ. Văn Phương nói không kìm nén được tình cảm là ý nói y có cảm giác với hắn phải không? Hắn không dám thừa nhận, cũng không dám hỏi. Cố gắng hướng suy nghĩ bản thân theo hướng khác để che đi sự hoang mang của mình.

Thiên Vũ. Giá như lúc này huynh có mặt ở đây. Ta có thể nhào vào trong lòng huynh, dùng sự dịu dàng của huynh để lấp đầy trái tim ta.

---------

Thẩm Minh Hiên nhíu mày nhìn mấy cái rương sắt đặt trong sân. Đã hai ngày trôi qua kể từ bữa tiệc thôi nôi đó, mỗi ngày hai lần đều có người mang mấy cái rương này mang đến phủ của hắn nói là quà tạ lỗi của Chân vương. Và lần nào hắn cũng cho người đem trả lại. Trên triều thì Tiêu Thanh Dương luôn tìm cách tiếp cận hắn nói lời xin lỗi hắn cũng không thèm nghe mà đi thẳng. Lần này Tiêu Thanh Dương lại đích thân mang rương tới, hắn không thể không nể mặt mà đuổi y ra ngoài được.

" Tướng gia, ta đã nói rồi. Chuyện này đều là do con ả đó yêu thầm ngươi, muốn có một đêm với ngươi, không liên quan gì đến ta. Sao ngươi cứ không chịu tin ta?"



" Ngươi nghĩ ngươi có cái gì có thể khiến ta tin ngươi?"

" Ta đã bắt ả dâm phụ đó lại, giờ sẽ giao ả cho ngươi. Những gì ả nói lúc đó chẳng qua là muốn hại ta mà thôi. Ngươi có thể hỏi lại .."

" Khỏi cần. Nếu Chân vương hôm nay đến chỉ vì việc này thì mời về cho. Ta bận trăm công nghìn việc, không rảnh để tiếp vương gia."

" Vậy nếu ta giúp ngươi thực hiện được việc ngươi đang muốn làm thì sao?"

Thẩm Minh Hiên vốn đang quay đầu đi chợt khựng lại. Hắn nhìn Tiêu Thanh Dương, cười khẩy hỏi: " Ngươi biết ta muốn làm gì sao?"

" Cái chết của phụ thân tướng gia ...có muốn biết chân tướng không?"

Đôi mắt Minh Hiên mở lớn.

-------

Lúc Cảnh Thần vào thư phòng của hoàng thượng đã thấy Đường Sâm và Lạc Diệp cũng ở đó, giống như đang đợi lệnh. Văn Phương đang ngồi trên bàn viết gì đó, thấy hắn bước vào liền dừng lại.

" Ta gọi các ngươi đến đây là có việc quan trọng. Ta nhận được thư tố cáo Tri phủ Tiêu Ứng Viêm ăn chặn tiền cưú đói của huyện Nguyên Hà. Đây là sự việc nghiêm trọng. Ta muốn đích thân đến đó một chuyến xác thực thông tin. Các ngươi sẽ đi cùng với ta."

Cảnh Thần rất ngạc nhiên khi nghe chuyện này. Hắn không nhớ trong tiểu thuyết có nói tới sự kiện như vậy. Hai thị vệ kia không ai có ý kiến gì, chỉ cùng đồng thanh dứt khoát hô một câu " Tuân lệnh."

" Các ngươi quay về trước đi. Thời gian xuất phát trẫm sẽ thông báo sau. Cảnh Thần, ngươi ở lại một chút."

Lại ở một mình với hoàng thượng khiến Cảnh Thần lo lắng. Chuyện xảy ra mấy ngày trước vẫn không buông khỏi đầu hắn. Mỗi lần gặp Văn Phương hắn đều vô thức giữ khoảng cách một chút. Hắn biết Văn Phương cũng nhìn ra được sự thay đổi thái độ của hắn. Liệu có phải y gọi hắn ở lại là để nói chuyện này không?

" Ngươi có biết ai đã gửi bức thư tố cáo này cho ta không?"

Cảnh Thần ngẩng đầu nhìn. Trong lòng có đôi chút nhẹ nhõm. Vậy là không phải nói chuyện đó.

Xuyên Làm NPC phản diện làm sao để sốngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ