01. thu; đăng dương.

1.1K 112 5
                                    


1.
Hà Nội, thu 2024.

Thành phố phủ lên mình lớp sương mờ như tấm rèm mỏng, tạo nên một bức tranh thấm đẫm sự dịu dàng và u buồn. Con phố nhỏ nơi Thành An vừa dọn đến, im lìm và tĩnh lặng như thể mọi âm thanh đều bị thời gian đóng khung lại. Những chiếc lá vàng lìa cành nhẹ rơi trên vai người qua đường, tạo nên giai điệu của mùa thu – lặng lẽ, man mác.

Thành An vẫn chưa quen với tiết trời se lạnh nơi đây. Sài Gòn lúc nào cũng ấm áp, thậm chí đôi khi quá nóng bức, nhưng Hà Nội có cái gì đó khiến lòng người dễ chịu trong từng cơn gió thoảng. Cậu kéo áo khoác lại gần hơn, bước chân chậm rãi dạo trên con phố nhỏ, cho đến khi vô tình dừng lại trước một quán cà phê khuất sâu nơi góc phố. Biển hiệu cũ kỹ, hơi bạc màu, nhưng chính cái vẻ lặng lẽ ấy lại thu hút Thành An.

Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, không gian bên trong đậm chất hoài niệm, hương cà phê thoang thoảng trong không khí, pha lẫn chút hương vị của gỗ cũ. Ánh nắng chiều nhẹ nhàng xuyên qua tấm rèm mỏng, đổ bóng lên chiếc bàn gỗ đơn sơ nơi góc quán.

Đó là lúc cậu nhìn thấy Đăng Dương.

Người con trai đang ngồi lặng yên với cây ghi-ta gỗ cũ trong tay, nét mặt trầm tư, đôi mắt mải miết dõi theo từng phím đàn như lạc vào cõi riêng của mình. Ánh nắng chiều tà chiếu qua khung cửa sổ, làm bừng lên những vệt sáng nhạt nhòa trên mái tóc rối nhẹ nhàng của Dương. Không gian giữa hai người như bất động, không tiếng động, chỉ có giai điệu khẽ ngân lên từ đôi bàn tay kia, lấp đầy những khoảng lặng.

Thành An không rõ vì điều gì, chỉ biết rằng ngay khoảnh khắc ấy, một cảm giác lạ lùng nhưng quen thuộc chợt dâng lên trong lòng cậu. Có lẽ là cái dáng vẻ tự do, phóng khoáng của Đăng Dương, hay là sự dịu dàng lắng đọng trong từng phím đàn mà Dương đang chơi. Cậu không thể rời mắt, tựa như bị cuốn vào dòng chảy tĩnh lặng mà Đăng Dương đang tạo ra.

Cậu gọi một ly cà phê, ngồi xuống bàn gần cửa sổ, vừa thưởng thức ly cà phê vừa lén lút quan sát Đăng Dương từ xa. Cậu không biết phải bắt đầu như thế nào, nhưng chỉ muốn giữ lấy khoảnh khắc này thêm chút nữa.


2.

Thành An chưa bao giờ nghĩ rằng có thể có một thành phố nào làm mình cảm thấy lạc lõng nhưng lại được che chở đến vậy. Hà Nội mùa thu tựa như chiếc chăn mỏng đắp lên tâm hồn cậu, khiến mọi thứ trở nên chậm rãi và sâu lắng. Đôi khi, chỉ cần bước chân ra phố, nhìn những con đường phủ lá vàng, cậu đã cảm thấy như đang lạc vào một miền ký ức xa xôi, dù rằng cậu chưa từng sống ở đây trước đó.

Lần thứ hai Thành An gặp lại Đăng Dương, cũng tại quán cà phê ấy. Lần này, cậu thu hết can đảm lại để bắt chuyện. Cuộc đối thoại ban đầu có chút lúng túng, nhưng qua từng lời nói, từng tiếng cười nhẹ nhàng của Đăng Dương, Thành An cảm nhận được sự rung lên từ lòng ngực.

Hình như mũi tên của thần tình yêu đã được bắn ra, trúng vào Thành An.

Có lẽ là cách mà Dương nhìn đời qua những bản nhạc anh sáng tác, cách mà anh chấp nhận những điều bất toàn và biến nó thành giai điệu của riêng mình.

allnegav || hà nội boy(s)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ