05. bản nhạc buồn; minh hiếu.

299 56 1
                                    

1.

Thành An yêu Hà Nội như cách người ta yêu một bản nhạc tình buồn, đẹp đẽ và dịu dàng, nhưng mỗi lần nghe lại đều day dứt. Mùa đông của thành phố này không giống bất kỳ nơi nào khác – lạnh, mờ sương, và mang theo một nỗi buồn âm ỉ như đang ngân lên từ những con đường lát gạch cũ.

Những ngày còn Minh Hiếu, Hà Nội không lạnh như thế.

Sáng sớm, sương mù giăng mỏng trên những mái ngói cũ, ánh đèn vàng vội vã chiếu qua các con ngõ nhỏ, in bóng người đi chậm, như thể muốn giữ lại chút gì đó của mùa cũ. Những con phố quen thuộc mà Thành An đi qua mỗi sáng đã không còn là những con đường cũ của ngày xưa, giờ đây chỉ toàn là ký ức.

An vẫn thường bước qua những góc phố ấy, nơi có cây cối trơ trụi, nơi quán cà phê nhỏ vẫn còn đó với những ánh đèn mờ. Có nhiều thứ, nhưng không có Minh Hiếu bên cạnh, không có những khoảnh khắc tình cờ nhìn nhau và cười, không có những lời thì thầm về âm nhạc mà giờ đây, chỉ còn đọng lại nỗi buồn khó tả lơ lửng trong không khí lạnh buốt của mùa đông.

Minh Hiếu và Thành An.

Cả hai từng đi qua những con phố cổ, lắng nghe tiếng bước chân vang vọng trong buổi sáng yên tĩnh. Đêm muộn, họ ngồi trên bậc thềm Nhà Thờ Lớn, tay cầm tách cà phê nóng, ánh đèn đường vàng hắt lên gương mặt của Minh Hiếu – vừa dịu dàng, vừa xa xăm.

Minh Hiếu từng nói rằng Hà Nội là tất cả của mình, là nơi âm nhạc được sinh ra từ những thứ giản dị nhất. Và Hiếu yêu An giống như cách Hiếu yêu thành phố này – yêu bằng một tình yêu chậm rãi, không ồn ào, nhưng mãnh liệt.

Ngày đó, Hà Nội là nhà, là nơi mọi nhịp điệu của cả hai hòa quyện với nhau theo nhịp đập trái tim.


2.

Thành An chưa từng nghĩ mâu thuẫn đầu tiên của cả hai lại đến từ chính âm nhạc – thứ từng gắn kết họ, biến họ thành một đôi.

Minh Hiếu là người sản xuất âm nhạc cho những bản hit đầu tiên của Thành An.

Thành An và Minh Hiếu từng có với nhau những ngày đẹp trời nhất.

Đó là những ngày Minh Hiếu ngồi bên cạnh Thành An trong căn phòng thu, đôi tay Hiếu lướt trên bàn phím máy tính, ánh mắt tập trung vào màn hình đầy những sóng âm.

"Câu này hơi dư, để anh chỉnh cho," Hiếu nói, "Âm nhạc là một câu chuyện. Và em phải có câu chuyện của riêng mình."


3.

Thành An.

Xuất thân từ Sài Gòn xa hoa, sôi động, An không phải người chịu gò bó. Thành An yêu tự do, yêu những giai điệu thuần khiết, và đặc biệt là yêu Hà Nội – thành phố mà Thành An cảm thấy mình thuộc về.

Ở Thủ Đô, Thành An không còn là một nghệ sĩ trẻ vô danh. Tài năng, vẻ ngoài cuốn hút và nét nghệ sĩ tự nhiên khiến Thành An nhanh chóng trở thành hiện tượng.

Cái tên Negav Đặng Thành An trở thành một cái tên được nhắc đến trên các bảng xếp hạng âm nhạc, với những ca khúc đón nhận sự yêu thích từ đông đảo khán giả. Nhưng giữa sự hào nhoáng của danh tiếng và áp lực từ công việc, An đã không còn tìm thấy chính mình trong những bản nhạc mà mình sáng tác. Cảm giác như âm nhạc của mình không còn là tiếng nói từ trái tim nữa, mà là công cụ phục vụ cho thị trường.

allnegav || hà nội boy(s)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ