Xui xẻo thật, vừa tan làm thì trời liền đổ mưa như trút nước. Mako đứng dưới mái hiên của một cửa hàng tiện lợi tránh mưa, định bụng đợi khi tạnh rồi mới về. Nhưng có vẻ cơn mưa này sẽ còn kéo dài thêm vài giờ nữa, cái lạnh lùa vào khiến cả cơ thể em khẽ run lên..
Cứ đứng đợi thế này không ổn lắm, lấy Shodophone trong túi sách định gọi cho Jii để ông kêu hắc nhân mang dù đến cho mình. Nhưng lại chợt nhớ ra hôm nay Jii đã về nhà thăm con gái và cháu, đến tối mới về lại Gia trang. Mako thở dài, bất lực gập điện thoại lại
- hay..gọi cho Takeru..
Ý nghĩ vừa lóe lên, Mako liền lắc mạnh đầu gạt bỏ đi suy nghĩ đó. Takeru sẽ lại khó chịu mà nói em phiền phức. Mako không muốn nghe những lời lẽ đó, em không chịu được giọng điệu mỉa mai không kiên nhẫn của Takeru với mình
Nhìn vào màn mưa trắng xóa trước mặt, em mím môi rồi không chần chừ chạy vào trong cơn mưa lạnh lẽo ấy. Em thà để bản thân dầm mưa đến phát ốm cũng không muốn làm phiền chồng mình, không muốn bị anh nói là nỗi phiền phức
của anhMối quan hệ của Takeru và Mako ngày càng tệ. Anh vẫn phớt lờ em như trước, và em cũng đang cố không cho bản thân để ý tới anh nữa. Hai người sống chung một mái nhà nhưng dường như chỉ gặp nhau lúc dùng bữa tối.
Nói thật thì, dùng bữa tối cùng anh, Mako cũng cảm thấy rất căng thẳng. Trong lúc ăn em luôn lén liếc nhìn Takeru, vẻ mặt lạnh lùng khó gần đó như muốn đẩy em ra xa. Mako đã cố gắng làm quen với sự thờ ơ, ghét bỏ đó, cố gắng không chú ý tới Takeru nữa..
Mặc dù trước kia Mako rất vui và hạnh phúc với mỗi lần được gần gũi với Takeru dù chỉ là một khoảnh khắc nhỏ, vậy cũng đủ khiến bờ má em ửng hồng. Nhưng lâu dần em lại cảm thấy không còn thoải mái mỗi khi ở riêng với anh nữa. Em sẽ thấy bứt rứt với sự im lặng đến đáng sợ mà anh dành cho em, những cái nhếch môi mỉa mai hay cái nhíu mày tỏ ý khó chịu khi em đến gần anh..anh đã thành công chà đạp lên tình yêu của em..
..
Về đến Gia trang trong bộ dạng ướt sũng thảm hại, các hắc nhân trông thấy Phu Nhân của họ như vậy thì đều cuống hết cả lên. Người lấy khăn, kẻ chuẩn bị nước ấm cho em. Dù Mako đã cố trấn tĩnh họ nhưng dường như không có tác dụng mấy
Mặc cho sự cự tuyệt của em, hắc nhân vẫn miệt mài đẩy em vào phòng Thiếu Chủ cho bằng được. Mako biết họ đã chuẩn bị nước nóng để em đi tắm, nhưng họ không biết em đã không còn dùng chung phòng cùng Takeru nữa.
Đến cuối cùng em vẫn bị họ đẩy vào phòng Takeru trong sự bất lực. Xuất hiện trước mắt em bây giờ là hình ảnh vị Thiếu Chủ ấy điềm tĩnh ngồi viết thư pháp ở giữa phòng. Takeru từ từ ngước mặt lên nhìn em, lại là cái ánh mắt lạnh lùng, cái cau mày khó chịu đó. Mako cứng người lúng túng, không gian im ắng như đang bóp nghẹt lấy em..
- cô..
- xin lỗi.. Nay trời mưa nên tôi bị ướt, các hắc nhân lo tôi bị cảm lạnh nên mới gấp gáp đẩy tôi về phòng. Chắc làm phiền cậu rồi..tôi sẽ qua dùng nhà tắm ở căn phòng dành cho hộ vệ...
Em không để Takeru kịp lên tiếng, đã nói một tràng rồi nhanh chóng đẩy cửa bỏ ra ngoài. Mako biết anh sẽ lại phàn nàn về bộ dạng dính đầy nước mưa này của em, em không muốn nghe những lời lẽ đó từ người mà em yêu..