Quay trở về phòng, Mako ngồi thẫn thờ trước gương đã hơn 10'. Em nhìn sự tàn tạ của mình mà không khỏi thở dài, vẻ ngoài xinh đẹp tươi tắn của em đâu rồi? Chính em còn cảm thấy ngán ngẩm khi nhìn bản thân mình trong gương thì nói gì đến Takeru. Em còn nhớ đã từng nghe được anh nói về cô gái ấy, cô ấy dễ thương, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng vui vẻ nên khi ở bên cô ấy, Takeru đều thấy rất thoải mái..
Hình như em cũng từng như vậy phải không? Em cũng từng cười rất nhiều và luôn cởi mở với mọi người. Nhưng có lẽ lớp vỏ bọc mạnh mẽ em dựng lên quá hoàn hảo đã khiến sự vô tư của em bị lu mờ..
Mako mân mê chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của mình. Chiếc nhẫn mà Takeru đã trao cho em vào hôm hôn lễ, em nâng niu nó, trân trọng nó, chưa bao giờ tháo nó ra khỏi tay mình. Nhưng Takeru không như vậy, vừa kết thúc hôn lễ, anh đã tháo chiếc nhẫn mà em đeo vào tay anh với niềm hạnh phúc khó diễn tả. Từ đó anh chưa từng đeo lại nó, và em cũng chẳng biết anh đã cất giữ nó hay vứt nó đi rồi..
- đúng là ngu ngốc..!
Em bật cười mỉa mai, rồi dứt khoát tháo bỏ chiếc nhẫn mà bản thân xem như sinh mạng của mình, chiếc nhẫn em mang theo suốt 1 năm trời. Đặt nó vào một chiếc hộp nhỏ rồi cất giữ sâu bên trong hộc tủ
- nhanh thôi.. Mọi chuyện sẽ sớm kết thúc...
Dù sao Takeru cũng đã nói sẽ sớm kết thúc với em, em cũng chẳng còn lý do gì lưu luyến. Chấp nhận sớm để bản thân có thể nhẹ nhõm hơn..
-----
Hôm nay cả nhóm Shinkenger lại có thời gian rảnh rỗi, cả bọn kéo nhau đến Gia trang và nói sẽ ở lại đó cả tuần lễ. Lâu rồi không gặp lại đồng đội, Mako thật cảm thấy có chút mong chờ. Nhưng có lẽ người nóng lòng hơn cả là vị Thiếu Chủ kia rồi, anh sắp được gặp "cô gái cho anh biết thế nào là yêu" mà..
Hôm nay là cuối tuần nên Mako không phải đi dạy, cô đang ở sảnh chính cùng Takeru và Jii đợi mọi người đến. Nhìn chồng mình đứng ngồi không yên, ánh mắt luôn dõi ra phía hành lang mong ngóng ai đó, cụ thể là em út của nhóm - Kotoha. Mako ép bản thân phải thật bình thản, em thậm chí không nhận ra bàn tay mình đã ghì chặt lấy gấu áo đến phát nhàu..
Rõ ràng em khó chịu, rõ ràng em không thoải mái, hay nói đúng hơn là trái tim em đang vụn vỡ dần khi nhìn chồng mình từng giây từng phút trông mong người con gái khác, nhưng em vẫn cố ép bản thân không được ghen tị, phải thật bình tĩnh như không thấy, không nghe...hơn nữa cô gái đó còn là đứa em mà Mako thương yêu nhất..
Jii nhìn thấy tâm trạng của em, ông đã chú ý tới em không rời mắt. Nhưng bản thân ông cũng chỉ có thể thở dài không nói gì, ông thương em không kém gì tình thương ông dành cho Takeru. Thấy em cố gắng đuổi theo cầu mong thứ tình yêu từ Takeru suốt 1 năm qua, những đêm em thẫn thờ ngồi bên mái hiên với vẻ mặt buồn tủi mất phương hướng, rồi lại chứng kiến em buông bỏ thứ cảm xúc đó..
Nhưng Jii biết rõ em vẫn cảm thấy tổn thương đến nhường nào. Ông chưa từng thấy em có chút oán trách hay giận hờn gì trước thái độ thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí là công khai nhớ nhung người khác của Thiếu Chủ. Thay vào đó em lại thấu hiểu cảm xúc, tình yêu mà Takeru không dành cho em..
![](https://img.wattpad.com/cover/380187083-288-k950017.jpg)