173.

88 17 5
                                    

Ban nãy chia đội để làm nhiệm vụ, Hoàng Thái Tuấn đã cùng với Trương Hân và những người còn lại ập vào bên trong phòng khách nhà họ Dụ, đám tội phạm bên trong ào đến đánh nhau với cảnh sát và vệ sĩ để chừa đường cho Lâm Kim Phong, Minh Thúc và Tú Linh bỏ chạy.

Hoàng Thái Tuấn tất nhiên đã cho cảnh sát phong toả hết tất cả các lối ra vào xung quanh nhà, vậy nên anh như đã nắm chắc trong tay phần thắng.

Nhìn thấy Lâm Kim Phong lôi bà Dụ rời đi, Hoàng Thái Tuấn lập tức đuổi theo nhưng lại bị hai tên đàn em khác của Lâm Kim Phong chặn đường.

Đường đường là một đội trưởng, hai tên đàn em này tất nhiên chẳng ăn nhằm gì với anh. Chỉ vài cái vung tay vung chân thì hai tên đàn em ấy đã nằm lăn quay trên sàn nhà, còn ba tên tội phạm kia đã tận dụng tốt thời cơ này mà chạy mất.

Hoàng Thái Tuấn nhìn thấy mái tóc đỏ của Tú Linh vụt ngang ở cầu thang dẫn xuống tầng hầm, anh lập tức đuổi theo bọn chúng.

Không chỉ bắt giữ bọn chúng mà anh còn phải giải cứu bà Dụ nữa.

Trên tay Hoàng Thái Tuấn là một khẩu súng, anh liền đuổi theo bọn chúng mà không cần bất cứ một đồng đội nào theo cùng.

Khi bọn chúng tiến vào mật đạo, Hoàng Thái Tuấn gỡ phù hiệu mang số hiệu cảnh sát của mình ở bên ngực trái ra rồi đặt ở phía dưới cánh cửa đi vào mật đạo, tựa như là một cách để đánh dấu điểm bất thường ở nơi đây.

Hoàng Thái Tuấn tất nhiên là không biết quá nhiều về nhà của Dụ Ngôn nhưng nhìn sơ qua thì bên trong mật đạo khá cũ kỹ, anh nghĩ nơi này đã được xây dựng từ rất lâu về trước.

Ba tên tội phạm kia không biết Hoàng Thái Tuấn đã lẻn vào, bọn chúng đưa bà Dụ cùng tẩu thoát nhưng vì bà Dụ quá sợ hãi nên liên tục la hét không ngừng, Hoàng Thái Tuấn lại từng bước từng bước đi theo tiếng la hét ấy mà tiếp cận bọn chúng.

"Khốn kiếp Minh Thúc! Thì ra cậu hỏi tôi về mật đạo là để cậu tẩu thoát thế này sao!?"

Giọng nói của bà Dụ từ xa vang vọng đến, Hoàng Thái Tuấn chậm rãi tiếp nhận thông tin từ những gì mà bà Dụ nói ra.

Vậy là tên Minh Thúc, kẻ luôn kề cận bên cạnh bà Dụ là tay sai của Lâm Kim Phong, hắn ta lợi dụng lòng tin của bà Dụ để hỏi về lối đi này, sau đó từng ngày tu sửa lại nơi này để đợi đến ngày hôm nay sao?

Hoàng Thái Tuấn giác quan rất nhạy bén, anh chỉ liếc mắt nhìn một chút liền biết nơi này đã được sửa chữa lại trong thời gian gần đây.

Quả thực đúng là như thế.

Ngày hôm nọ khi bà Dụ đi xuống nhà kho dưới tầng hầm để kiểm tra vài thứ, Minh Thúc đã đi cùng với bà Dụ. Chỉ một câu hỏi bâng quơ của anh là "nhà này được xây dựng lâu đời như thế, không biết là có như những căn nhà cổ khác là có mật đạo hay không nhỉ, thưa phu nhân?"

Con cá rất nhanh đã cắn câu, bà Dụ không chần chừ mà chỉ tay vào cánh cửa vào mật đạo ngay lối đi, nói: "Ở đây có một cái đó, chồng tôi nói đã đóng lại từ rất lâu rồi."

Minh Thúc nhìn vào nơi bà Dụ chỉ tay, khoé môi anh nở một nụ cười mỉm, lại nói: "Nó thông đến đâu nhỉ phu nhân?"

Bà Dụ vừa đi vừa nói: "Đến khu phố nhỏ bên ngoài khu biệt thự."

[Hoàn] [Đới Ngôn] Vòng Lặp Của Hi VọngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ