✧Chương 2✧

87 22 8
                                    

Xào xạc...xào xạc...

Tiếng cây cối trong khu rừng âm u va chạm vào nhau khi hai thân ảnh xé gió dùng khinh công bay đạp vào chúng, những cành cây yếu ớt vì không chịu nổi khí lực mạnh mẽ mà rơi xuống răng rắc.

Hoàng đế hôm nay cải trang xuất cung vi hành đến chùa thăm mộ vị bằng hữu khi xưa cùng ông chinh chiến. Ông mang theo thái giám cận thân và một toán tầm hai mươi thị vệ tinh nhuệ, lúc khởi hành rất yên bình nhưng lúc trở về lại gặp phải thích khách.

Bọn chúng đến với số lượng hơn trăm người bao vây xe ngựa của lão Hoàng đế, quan sát tình huống bất lợi, thị vệ từ tấn công sang dàn trận bảo hộ Trần công công mang Hoàng đế chạy đi. Hai người tuổi tác đã cao, không còn phong độ như xưa, không địch lại tốc độ của đám thích khách trẻ tuổi nhanh nhẹn.

Hai người chăm chú theo dõi phía trước mà không chú ý đến đám người mai phục trong góc tối, phía trên một tên nhảy xuống mũi kiếm nhắm thẳng vào Hoàng đế. Trần Hiển phản ứng nhanh đẩy ông sang một bên, mũi kiếm bị lệch rạch một đường dài bên tay Phác Kiến.

Phác Kiến bắt lấy tay đối phương bẻ ngược ra sau, rút thanh kiếm dứt khoát xiên vào bụng, xoay cán kiếm một vòng rồi quẳng xác người đầy máu về hướng đám người mai phục phía sau. Lưng hai người kề sát nhau, tay đặt sẵn trên cán kiếm vắt bên hông, Trần Hiển lên tiếng:

"Bệ hạ không sao chứ?"

"Trẫm vẫn ổn, mau giải quyết nhanh đám này rồi tìm đường thoát, không thể ở lại đây lâu."

Hai người đồng loạt rút kiếm hướng thẳng vào đám người, ánh mắt hằn lên sát khí, xông thẳng lên không ngừng vung kiếm. Mỗi nhát kiếm đều nhắm điểm chí mạng mà xoáy mũi kiếm vào, được một lúc kha khá tên "ruồi nhặng" đã đẫm máu tươi. Số lượng chúng quá đông, hai người không thể địch lại dần lâm vào thế bị động, thích khách xếp thành vòng bao vây mục tiêu.

Hoàng đế sắc mặt trắng bệch, trán không ngừng đổ mồ hôi, hai tay lạnh tím ngắt, chân run run như đứng không vững, Trần Hiển liền đỡ lấy ông trước khi khuỵu xuống:

"Bệ hạ, có lẽ lưỡi kiếm khi nãy có tẩm độc."

"Trẫm còn trụ được."

Hai người liều mạng xông lên, vừa lúc đó tiếng tiêu trầm, âm sắc ấm áp và sâu lắng, vang vọng trong không gian một cách dịu dàng nhưng đầy nội lực. Nó không ồn ào hay dồn dập, mà êm ái, mộc mạc, đôi khi như lời thủ thỉ, đôi khi lại trầm xuống, khiến người nghe có cảm giác chìm đắm vào một miền ký ức xa xôi nào đó.

Cả Hoàng đế và Trần công công đều cảm thanh âm này rất tuyệt hảo nhưng đám thích khách trước mặt lại như trúng độc, chúng ôm đầu ngã khuỵu xuống đất. 

Hồng y rực rỡ nhẹ nhàng đáp trên cành cây bằng mũi chân, đầu đội đấu lạp phủ lụa mỏng cùng sắc đỏ, tay cầm ngọc tiêu theo chiều dọc thong thả ngân nga những âm điệu sâu sắc.

*Hồng y: trang phục màu đỏ
*Đấu lạp: mũ trúc

Tiếng tiêu càng vang đầu càng đau nhức dữ dội, nhân lúc đó Trần Hiển đỡ Phác Kiến bị thương tìm đường thoát thân, hai người trốn vào hang động gần đó xử lý vết thương cho Hoàng đế. Hồng y cong chân đạp cành cây bay đến trước mặt hai người, từ tay áo lấy ra một lọ sứ nhỏ, giọng nói đều đều:

✧PERNUT✧ Thiên Tác Chi HợpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ