Anh muốn em cười

280 10 0
                                    

Author : Kì Phong aka Lee Gấu

Summary: Anh muốn em cười...

Disclamer: Hai bạn trẻ không thuộc về ta

Pairing: Kwon Ji Yong x Lee Seung Ri

Rating: M

Warning: SA

Genre: HE (theo ta), sad, hơi kinh dị một chút =))

Status: Twoshot – Completed

A/N:

– Tóm lại là cái fic này tâm quyết dữ lắm đó =))

– Raiting M không phải vì có yaoi, mà vì nó có thể ảnh hưởng đến tâm lý người xem, mọi người nên cân nhắc trước khi đọc, có gì tôi sẽ không chịu trách nhiệm !

– Shot 1 này tặng ss Bùi Linh, cảm ơn ss đã luôn ủng hộ fic của em :3

– Cuối cùng thì enjoy

——————————————

Ánh hoàng hôn dần buông, những tia nắng cuối ngày đậu lên trên mái tóc đen của SeungRi rồi trượt dần xuống gương mặt múp míp đáng yêu của cậu, vài tia len lỏi qua khe cửa sổ hắt vào bên trong, lan tỏa một cảm giác ấm áp nho nhỏ. Co ro ngồi trên chiếc giường đặt trong góc phòng, SeungRi đưa mắt nhìn về phía cánh cửa gỗ đầy mong chờ. Đôi mắt mở to, long lanh sâu hút, cái miệng nhỏ xinh mím lại hờn dỗi. Cậu cảm thấy rất cô đơn...

CẠCH

Chiếc cửa bật mở, ánh mắt SeungRi chợt hiện lên nét cười, nhưng sự xuất hiện không mong chờ đã khiến cậu thất vọng. Chị y tá bưng khay thuốc và một ly thủy tinh đầy nước bước vào, khẽ mỉm cười với cậu, SeungRi cũng ngoan ngoãn cười đáp lại. Chị đặt khay thuốc cùng ly nước lên chiếc bàn nhỏ kê gần chiếc giường của cậu, rồi nhẹ nhàng dặn dò SeungRi

– Em nhớ uống thuốc nhé, với cả bật đèn lên nữa, trời sắp tối rồi.

– Vâng, em biết rồi ạ !

– Vẫn đang chờ trưởng khoa à ??

Chị cười, quan tâm hỏi han cậu, SeungRi cúi gầm gương mặt xuống ấm ức gật đầu, môi mím chặt cố kìm lại giọt nước mắt chực rơi xuống. Cậu cất giọng nghẹn ngào

– Ji Yongie không đến sao chị ??

– Em đừng lo, một lúc nữa trưởng khoa sẽ đến mà, SeungRi ngoan uống hết số thuốc này nhé !

– Vâng..

Chị y tá rời khỏi, căn phòng lại một lần nữa chìm vào yên lặng. SeungRi cứ ngồi như thế đến khi mặt trời khuất hẳn, căn phòng phủ một màu tối đen như mực. Cậu nghiêng đầu, đưa mắt ra nhìn bầu trời đêm bên ngoài, nó thật sự yên ắng đến đáng sợ. Nỗi ám ảnh về gia đình liên tục dâng lên trong lòng khiến SeungRi run rẩy sợ hãi, hai hàng nước mắt rơi đều xuống tấm nệm trắng toát nổi bật trên nền đen tăm tối của căn phòng. Tiếng nức nở liên tục vang lên cùng câu hỏi không có lời đáp

– Ji Yongie à, khi nào anh mới đến ?

SeungRi nghe xung quanh tiếng gió rít đến rợn người, cậu run run bịt chặt lấy tai của mình, người co lại, nhìn xung quanh đầy vẻ đề phòng.

[Fanfic Gri] Truyện hằng ngày IINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ