Thấy biểu hiện của nàng, Kỳ Duyên trong lòng đau xót, tình cảm tựa hồ chính là như vậy, lúc chưa phát hiện liền có thể lừa mình dối người, nhưng một khi tầng ngăn cách mỏng manh kia bị kéo mở ra, trong lòng liền đột nhiên sáng tỏ. Một ánh mắt của người kia, một cử chỉ của nàng, đều có thể không hề cách trở mà chạm đến lòng mình.
Nàng miễn cưỡng đè nén cảm xúc, khẽ cười nói: "Không có việc gì, ta chỉ là có chút mệt mỏi."
Dứt lời nàng lại sờ sờ bụng: "Còn có chút đói bụng."Minh Triệu dĩ nhiên không tin, nghiêm túc nói: "Nhưng sắc mặt nàng không tốt, tay cũng rất lạnh."
Kỳ Duyên dời đi ánh mắt: "Đói bụng tự nhiên..."
Minh Triệu cũng không cho nàng ở kia viện cớ: "Nếu thật sự đói bụng, vì sao nàng không sang chỗ ta dùng bữa, một mình tránh ở trong phòng làm gì?"
Kỳ Duyên hiếm khi thấy nàng nghiêm túc đến vậy, bình thường vẫn luôn hết sức dung túng nàng, cũng không hỏi quá nhiều. Nàng cũng không nói thêm lời gì, ngước mắt bình tĩnh nhìn Minh Triệu.
Ánh mắt của Kỳ Duyên vô cùng trực tiếp, như vậy nhìn chằm chằm nàng, giống như muốn nhìn xem trong lòng của nàng đang nghĩ gì, trong ánh mắt lộ ra nồng đậm cảm xúc, để Minh Triệu có chút không dám phỏng đoán, mới vừa rồi cỗ khí thế kia hoàn toàn bị Kỳ Duyên đè ép xuống.Thẳng đến lúc Minh Triệu có chút nhịn không được, Kỳ Duyên lại buông xuống mi mắt, nhẹ giọng nói: "Ta chỉ là có chút khổ sở, có một số việc ta nghĩ mãi không ra."
Minh Triệu thoáng ngưng trệ, Kỳ Duyên như vậy tựa hồ mang theo bóng dáng đời trước, lộ ra một cổ tối tăm cùng yếu ớt.
"Ba năm trước đây, có một nhóm người trong giang hồ tới tìm ta, nói nhận lệnh của một người đến đây tôn ta làm chủ nhân." Bàn tay trong ống tay áo của Kỳ Duyên hơi siết chặt, cuối cùng mới bình tĩnh mở miệng nói.
"Người trong giang hồ? Nhưng bọn họ trước giờ vốn không thích liên quan đến triều đình mà?" Minh Triệu rất kinh ngạc, rồi lại nhẹ nhàng thở ra."Không sai, ta cảm thấy kỳ lạ, nhưng bọn họ một mực luôn theo ở bên ra, nhiều lần hiệp trợ ta, mà ta lại trong lúc cần người, cho nên đã tiếp nhận bọn họ. Lúc sau mới biết được, bọn họ vốn là người của Quỷ Lâu nổi danh chốn giang hồ."
Quỷ Lâu? Trong chốn giang hồ nghe đồn Quỷ Lâu tử sĩ, giống như lệ quỷ, hành tung quỷ dị, hành sự cũng rất là tàn nhẫn, nhưng từ hơn hai mươi năm trước, liền rất ít xuất hiện, bọn họ như thế nào đột nhiên tôn một vị công chúa không nơi nương tựa thành Lâu Chủ? Hơn nữa những người kia tựa hồ biết rõ về thân thế Kỳ Duyên, nàng trước nay cũng chưa từng bước chân vào chốn giang hồ, quý nhân phương nào lại có thể nhìn trúng nàng?
Nhớ lại một đời trước, rất nhiều lần Tiêu Thục Nghi cho người ám sát Kỳ Duyên, phái đi vô số ám vệ thích khách, đều là cao thủ nhưng chưa một lần thành công, rốt cuộc Kỳ Duyên vẫn ung dung trở về đất Thục, xây dựng Ích Châu quân vô cùng lớn mạnh, khiến Kỳ Dương làm đế cũng phải mấy phần kinh sợ. Quả nhiên... khi ấy nhóm cao thủ hộ ở bên người Kỳ Duyên, chính là người của Quỷ Lâu.
"Vậy nàng phiền lòng chính là vị Lâu chủ tiền nhiệm ở phía sau bọn họ?"
"Ân, mấy ngày nay, mấy người Si Mị tự tiện đưa ra chủ ý, ta đoán chừng đều là làm theo lệnh của người nọ. Ba năm qua, mọi sự việc của Quỷ Lâu gần như đều do ta làm chủ, ta biết bọn họ đối ta không có ác ý, chỉ là người nọ quyết không có khả năng vô duyên vô cớ đi bảo hộ ta, ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể nghĩ đến một người." Trên mặt Kỳ Duyên tràn đầy phiền muộn.
Minh Triệu tiếng nói nhịn không được nhu hòa xuống: "Nàng nói người kia ... chính là mẫu phi của nàng sao?"
Kỳ Duyên có chút suy sụp, gật gật đầu. Ánh mắt nàng nhìn xa xăm, biểu tình mơ hồ: "Mấy năm nay trong cung không ai dám đề cập đến chuyện của mẫu phi, ngay cả cung nữ thái giám năm đó hầu hạ bên người, đều biến mất không còn tung tích. Năm mẫu phi mất, ta tuổi còn nhỏ, cũng không được gặp người lần cuối, càng chưa từng thấy qua di thể của người. Sau này ta từ Mộ di mới biết được mẫu phi đã chết, nhưng trong cung trước sau không có cử hành tang lễ, toàn bộ hoàng cung, cũng chỉ có ta cùng Mộ di hai người túc trực bên linh cữu mẫu phi."
Kỳ Duyên thanh âm tuy bình tĩnh không gợn sóng, thế nhưng Minh Triệu cảm nhận được trong từng câu từng chữ kia, đều hàm chứa đầy máu và nước mắt, cổ họng nàng như nghẹn lại: "Kỳ Duyên."
Kỳ Duyên cúi đầu cười cười: "Ta không có việc gì, đều qua đi mười bốn năm, ta liền dáng vẻ của mẫu phi đều đã quên."
Nàng thoạt nhìn bình tĩnh như vậy, nhưng Minh Triệu thế nào không hiểu được. Lúc trước cứu nàng lên từ hồ Thái Dịch, nàng còn mơ mơ màng màng ôm mình, miệng luôn gọi mẫu phi, giống như con vật nhỏ bị thương, mang theo nồng đậm không muốn xa rời. Dù nàng quả thật nhớ không được gương mặt của mẫu phi, tình cảm lại khó có thể theo thời gian mà phai nhạt, đặt biệt là đối với người vốn thâm tình như Kỳ Duyên.
Minh Triệu tuy đã nhiều lần cảnh báo chính mình, tuyệt đối không thể vượt qua giới hạn kia, để mà kéo theo Kỳ Duyên cùng rơi xuống vực sâu, chính là giờ phút này nàng làm sao chịu đựng được nữa, đau lòng đến tột đỉnh, duỗi tay nhẹ nhàng ôm lấy thân hình đơn bạc gầy yếu kia: "Kỳ Duyên, nàng đừng nói nữa, ta hiểu."
Kỳ Duyên thoáng chốc rơi vào trong lồng ngực mềm mại ấm áp, vòng tay người kia tràn đầy yêu thương mà ôm lấy nàng, trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh dịu dàng như sóng biển, để nàng vốn đang chìm trong một biển đau xót phút chốc được người kéo lên dỗ dành an ủi. Phía trước vẫn luôn tự nói với chính mình, nàng đã không sở cầu thêm điều gì, nhưng hiện tại được Minh Triệu ôn nhu ôm ấp, khiến cho tâm của nàng đều nhanh mềm nhũn.

YOU ARE READING
(TRIỆU DUYÊN - COVER) TRỌNG SINH CHI KHANH TÂM PHÓ NGHIỄN
أدب الهواةTác giả: Thời Vi Nguyệt Thượng Thể loại: Bách Hợp, Trọng Sinh, Cung Đấu, Khác Nguồn: sưu tầm Trạng thái: Full Ngoài lạnh trong ôn nhu Tiểu Quận Chúa x si tình ẩn nhẫn Cửu Điện hạ Chuyên nhất sủng văn Trọng sinh/ Âm mưu cung đấu/ Tình hữu độc chung...