Chương 166: Chim rơi (P3)

284 13 3
                                    

Trong ngõ Đông Miên Hoa đông nghịt người, như một khối đen và dày đặc.

Trong đám người này, số lượng blogger tự truyền thông còn nhiều hơn số lượng thí sinh, phần lớn bọn họ đều quấn dây tai nghe quanh cằm, cầm gậy tự sướng, giơ điện thoại lên, chụp lại mấy thí sinh này, cái gậy tự sướng vươn ra suýt nữa chọc phải Hồ Già, Điền Tư che cho cô, nhìn tên blogger đó với vẻ trách móc, người đó lẩm bẩm môi, nhanh nhẹn nói một tiếng: "Xin lỗi nhé." Âm cuối còn chưa kịp nhả ra khỏi miệng thì anh ta lại nói: "Các em mới vào phòng livestream, mấy đứa chưa follow thì follow đi, chưa bật bảng đèn thì bật đèn lên đi, đây là hiện trường vòng 3 của khoa diễn xuất của học viện hí kịch, có vô số mỹ nữ soái ca, nào nào, double click thắp sáng trái tim đỏ nào..."

Hồ Già nghe anh ta nói như đọc bài, cô quay mặt, lè lưỡi với Điền Tư.

Điền Tư hỏi cô: "Thi xong vòng này là kết thúc rồi, lát nữa có muốn đi đâu chơi?"

Hồ Già không trang điểm, khuôn mặt xinh đẹp như được mặt trời sưởi ấm, mềm mại và sáng ngời, cô cười tươi hỏi anh: "Đi dạo công viên Bắc Hải nhé? Rồi đi Thất Sát Hải chơi nữa nha? Hôm qua đã hẹn rồi đó, tối nay ăn lẩu cừu, ăn xong thì đi xem Thiên An Môn rồi anh lại đi xem phim thâu đêm với em, ăn xong rồi sáng mới về ngủ, không được chơi xấu đâu đấy."

Điền Tư gật đầu đáp lời, cười nói: "Ừ, anh xả thân bầu bạn với quân tử."

Hồ Già hừ một tiếng: "Ai cần mạng anh chứ."

Hai người đang nói chuyện, lại có một người đến hỏi Hồ Già: "Người đẹp, đã ký hợp đồng với công ty giải trí nào chưa?"

Hồ Già thu lại nét mặt: "Không ký, không có hứng thú." Người đó ngẩng đầu lên hỏi Điền Tư: "Soái ca như anh thì sao, có muốn đóng phim truyền hình không?" Điền Tư lịch sự từ chối, đợi người đó đi xa, anh cúi mắt xuống, mỉm cười nhìn cô, Hồ Già không hiểu, cô hỏi anh: "Cười gì vậy?" Điền Tư thở dài: "Đang tính xem đây là người thứ mấy muốn ký hợp đồng với em rồi, mấy người ở Bắc Kinh có mắt nhìn người thật." Hồ Già cười, trêu chọc véo lên chiếc mũi cao của Điền Tư.

Hồ Già sắp vào thi rồi, Điền Tư nắm lấy tay cô.

Anh nói với cô: "Chúc em thi thuận lợi, Giai Giai, anh sẽ đợi em ở cổng trường."

Hồ Già ôm túi hồ sơ chống thấm của mình, cô cười với anh, ánh sáng trên khuôn mặt như ánh bình minh: "Được rồi."

Chị cả dẫn đội của họ vào, Hồ Già lại bắt đầu quá trình chờ thi, trong lòng cô lẩm bẩm lời thoại của Trần Bạch Lộ trong vở "Nhật Xuất", trong hàng của họ, có ba bốn người là trang điểm nhẹ, mấy anh chị dùng khăn ướt tẩy trang lau khuôn mặt họ một cách sạch sẽ như lau bếp, khăn ướt thô ráp nên khi lau làm khuôn mặt trắng mịn của họ đỏ ửng lên, như bị dị ứng với lông liễu vậy. Bọn họ cũng nghi ngờ rằng Hồ Già đã trang điểm, họ nhìn kỹ cô hai lần, dùng khăn ướt ấn ấn lên mặt cô, khi không thấy kem nền mới cho cô qua.

Lúc xếp hàng vào phòng thi, Hồ Già nhìn về phía giám khảo.

Học viện Hí kịch mỗi năm đều sắp xếp giám khảo ba vòng thi là những minh tinh, tức là những cựu sinh viên khoa diễn xuất đã thành danh.

Lần này, người được Học viện Hí kịch mời về là Canh Kỳ. Hồ Già đứng trong hàng, cô không biết Canh Kỳ có nhận ra cô không, giây phút hai người chạm mắt nhau, biểu cảm trên mặt Canh Kỳ không có gì thay đổi, cô ấy chỉ bình tĩnh nhìn qua họ rồi cúi đầu nhìn giấy tờ của họ. Hồ Già nhẹ nhàng hít thở sâu, trong lòng cô không nghĩ đến thắng bại trong một lần này, cô nghĩ, Canh Kỳ nói cô có hy vọng đỗ, hơn hai mươi ngày không gặp lại, chắc cô ấy không đến nỗi quên cô.

Canh Kỳ thực sự không quên cô.

Khi họ diễn xong, cô nhìn Hồ Già, đọc số báo danh của cô rồi dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Em diễn thêm một đoạn tự biên tự diễn nữa đi."

Giám khảo bên cạnh định rút thăm thì Canh Kỳ giơ tay ngăn lại: "Tôi đưa ra tình huống cho em, em diễn em ở tiền tuyến, cấp cứu cho người bị thương." Nói xong, Canh Kỳ chỉ một thí sinh có diễn xuất tự nhiên trong đám thí sinh làm bạn diễn cho cô, Hồ Già cúi mắt xuống, trong lòng cô cảm thấy mình như lại trở về trường quay ở núi lớn, hoặc có thể nói, cô lại trở về tiền tuyến, máy bay rầm rầm bay qua đầu họ, mặt đất bị đạn pháo làm rung chuyển như có người khổng lồ đang chạy, chiến sĩ nhỏ nằm đó với máu thịt be bét, cô nghiến răng, che chắn gió cát cho đứa nhỏ, tay thắt chặt băng cầm máu, cô gọi nhóc, bảo nhóc đừng ngủ, giữ tỉnh táo, cô sẽ cứu nhóc trở về.

Ba giờ chiều, ánh nắng vàng và ảm đạm đến mức khiến người ta phồng lên, Điền Tư nghĩ đến ánh sáng trong Tử Cấm Thành của phim "Hoàng đế cuối cùng".

Hồ Già hòa vào đám đông bước ra, từ xa cô đã cười với Điền Tư, không biết ánh sáng từ đâu chiếu tới, rọi lên đầu mũi cô, khiến cô trông như đứa trẻ may mắn được thần linh chọn, cô cười đến mặt mày đều thư thái, anh biết lần thi này chắc chắn cô đã biểu hiện rất tốt, cô trở về vòng tay anh, Điền Tư cười nói với Hồ Già chúc mừng. Hồ Già nhướn mày: "Chúc mừng em cái gì?"

Điền Tư mỉm cười: "Chúc mừng em có một tương lai tươi sáng."

Hồ Già cúi đầu cười hì hì.

Họ đã hẹn trước tiên đi dạo công viên Bắc Hải.

Điền Tư gọi một chiếc xe, trong khoảng thời gian chờ xe, điện thoại Hồ Già reo lên.

Cô vuốt mở điện thoại, đó là một tin nhắn video, Hồ Già nhìn người trong màn hình nhảy xuống, tim cô ngừng đập vài giây.

Mọi người đều nói, bây giờ là mùa đẹp nhất của Bắc Kinh, ánh nắng vàng kim ngọt ngào trên gò má Hồ Già, hàng mi dài của cô run rẩy nhẹ như cánh ngài, video trong điện thoại hết rồi lại phát lại, Lý Huệ Quân đang khóc, Lý Huệ Quân trèo lên bệ cửa sổ, Lý Huệ Quân nhảy xuống.

Điền Tư gọi Hồ Già, cô không nghe thấy, cô chỉ ngơ ngác nhìn mẹ mình, Lý Huệ Quân lại nhảy xuống.

Thế giới của cô co lại, rơi xuống rồi không còn âm thanh nào nữa.

______

Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko

[H Văn] Bơi Đêm - Dã Bồ Tát (Hoàn chính văn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ