Nhắc lại về Garen, từ khi rời khỏi kinh thành Demacia đến nay đã được bảy ngày trời, và hiện giờ, anh đang lang thang vô định bên trong sa mạc Shurima.
Cái khí hậu nóng bức thật đáng sợ, với những kẻ không đủ bản lĩnh, có thể đã chôn xác từ lâu tại đây, dưới hàng tấn lớp cát. Tương truyền nơi đây đã bị tàn phá bởi chiến tranh cổ ngữ trong quá khứ, bị nhấn chìm bởi những cơn bão cát ma thuật cổ đại. Đối với Garen, những cái nóng thế này thật sự chẳng đáng sợ. Nhưng anh vẫn sợ đấy thôi ? Không phải vì anh sợ chết, anh sợ rằng mình sẽ không gặp được Zilean trước thời gian hai tuần, và cơ hội gặp lại Katarina của anh cũng chẳng còn nữa.
Đến đêm ngày thứ tám, khi mà lương thảo anh mang theo chẳng đủ để dùng tiếp, có lẽ anh cũng đã gần tới được nơi anh cần đến. Garen lại tiếp tục bước đi, anh đi ngay trong đêm tối, và chẳng dừng lại, và rạng sáng ngày thứ chín, anh thấy đôi mắt mình mờ dần, và rồi anh gục ngã trong cái thời tiết khắc nghiệt.
...
Bất chợt tỉnh lại, Garen lại thấy trước mặt là một vùng đất khác hẳn với sa mạc Shurima, có cây, có cỏ, có suối, có sống, nhưng chẳng hề có một bóng người, kể cả động vật. Và việc đầu tiên Garen nghĩ đến, anh nhìn xung quanh để hòng nhìn lại quan tài mà Katarina đang yên nghỉ, với cả thanh kiếm của mình. Một giọng nói từ sau lưng anh vọng lại :
- Không cần tìm nữa, những thứ của cậu ở trước mặt kìa.
Garen nhìn lại đằng trước, rõ ràng là lúc nãy không có gì ở đấy cơ mà, nhưng những thứ cần đã ở đó. Garen chạy thật nhanh về phía quan tài, anh muốn yên tâm rằng Katarina vẫn yên nghỉ ở đấy. Thật may mắn, cô ấy vẫn nằm đây. Anh thở phào nhẹ nhõm, rồi hỏi con người có hình dạng kì dị thế kia :
- Tôi không biết ông là ai, nhưng cảm ơn ông đã cứu tôi. Liệu ông có thể cho tôi biết tôi đã ngất bao lâu rồi không ?
- Chỉ một ngày thôi cậu trai trẻ à. Nhưng bình tĩnh lại, đường đến Urtistan cũng không xa, cậu có thể gặp Zilean ngay bây giờ, nhưng cậu cần phải bình tĩnh lại.
Garen ngạc nhiên, sinh vật này dường như biết tất cả những gì mà anh đang suy nghĩ. Tuy nhiên anh vẫn yên tâm, vì nếu muốn hại anh, sinh vật này đã bỏ mặc anh lại từ lâu trên cái sa mạc cằn cỗi kia rồi. Garen hỏi tiếp :
- Ở đây là đâu, ông có thể cho tôi biết không ? Tôi rất cảm kích ông nhưng ông có thể chỉ đường cho tôi đến được Urtistan ngay bây giờ.
- Garen à, cậu có biết tên ta cũng vậy thôi, ta sẽ gặp lại cậu không xa nữa đâu.
- Tại sao... ông lại biết tên của ta - Garen có vẻ kinh ngạc trước sinh vật kỳ lạ này, anh cầm lấy thanh thần kiếm đề phòng bất trắc.
- Cậu trai trẻ, hãy ở lại đây thêm một ngày nữa, rồi ta sẽ đưa cậu đến nơi cậu cần đến...
Nói rồi, lữ khách này biến mất. Garen buông kiếm xuống, anh chẳng còn cách nào ngoài việc phải nghe lời của sinh vật kia. Tiến lại gần dòng suối để rửa mặt, bắt đầu kiểm tra lại tất cả vật dụng mà Master Yi đã đưa ngày lên đường. Rồi anh ngồi lại bên cạnh quan tài của Katarina, anh nhớ lại khi còn sống, chính anh là người đã làm Katarina có vết thương trên mắt, và nhiều lần, anh chạm trán lấy Katarina, nhưng vẫn không giết cô, anh thề với bản thân, chính anh là người sẽ đưa Katarina trở lại đây lần nữa, và chính anh sẽ là người kết thúc mạng sống của Draven, kẻ gián tiếp làm hại đến nàng.
BẠN ĐANG ĐỌC
TRUYỆN DÀI GAREN LMHT
Short StoryDemacia và Noxus, hai cường quốc lớn mạnh ở Valoran. Nhưng đồng thời, cũng là hai thái cực hoàn toàn đối lập. Nếu như nói ở Demacia là một quốc gia công lý và lẽ phải, thì Noxus hoàn toàn ngược lại với điều đó. Luôn có các trận chiến diễn ra giữa ha...