CHAP 2

263 15 0
                                    

Vương Tuấn Khải ngồi trên sopha, ánh mắt sâu thẳm cùng lời nói của tên tiểu tử ấy vẫn lẩn quẩn trong đầu cậu, cậu ném thẳng ly nước trên tay vào tường, "Choang" – tiếng thủy tinh vỡ vang lên, đầu cậu vẫn đau như búa bổ. Dịch Dương Thiên Tỉ - bốn chữ này khiến cậu muốn phát điên, từ trước đến giờ chỉ có hắn là dám nói như vậy với cậu, dám dùng ánh mắt đó để nhìn cậu, rõ ràng là hắn coi thường cậu, hắn là ai chứ, một kẻ vừa mới bước chân vào mà đã lên giọng với Karry nam thần. Cậu quyết không tha cho hắn, nhất định sẽ khiến hắn phải hối hận.

Trong phòng trọ của mình, Thiên Tỉ đang đắm mình trong nhịp điệu của "SOBER", cậu dần chuyển động theo nhạc, những vũ điệu thật nhẹ nhàng cứ thế ra đời, cậu thích nhảy, chỉ những lúc nhảy cậu mới được là chính mình, mới cảm thấy hạnh phúc; có lẽ cũng vì thế cậu mới được chọn vào TFBOYS. Thiên Tỉ đã từng suy nghĩ rất nhiều về chuyện vào nhóm nhạc này, nhóm nhạc hai người hiện đang rất nổi ở Đại Lục, đặc biệt là tiểu hoàng tử Karry nam thần, chỉ vừa xuất hiện trước công chúng cách đây mấy tháng, hắn đã nhanh chóng đứng đầu bảng xếp hạng nam thần phương Đông, lượt follow trên weibo của hắn tăng lên chóng mặt, số lượng fan hâm mộ đếm không xuể; nhưng cậu ghét hắn, đối với một người coi âm nhạc là mạng sống như cậu, hắn thật đáng khinh thường.

- Thiên Tỉ, nghe nói em được tuyển chọn vào TFBOYS rồi đúng không? – là giọng của Mạc Quân.

- Chẳng phải một phần là nhờ vào sự tiến cử của anh sao – Thiên Tỉ mỉm cười, kéo ghế mời anh ngồi.

- Anh là người viết nhạc cho bài hát tiếp theo của TFBOYS, lẽ dĩ nhiên bọn họ sẽ đánh giá cao tiến cử của anh, nhưng tổng giám đốc TF Ent không phải là người dễ xin xỏ đâu, ông ấy thực sự coi trọng tài năng của em.

- Uhm – cậu nhẹ nhàng tiến đến chỗ anh, ngồi dựa vào lưng anh, thật yên bình.

Thiên Tỉ và Mạc Quân đều là những đứa trẻ bị người ta bỏ rơi, từ nhỏ đã lớn lên trong cô nhi viện, chỉ có thể dựa vào đối phương, nhưng anh may mắn hơn cậu khi được một gia đình giàu có nhận nuôi; cậu chỉ còn cách tự dựa vào chính mình. Nhiều năm sau đó cậu gặp lại anh, anh giờ đã là một nhạc sĩ nổi tiếng và đã lập gia đình.

- Lưu Vân, chị ấy khỏe không – cậu lặng lẽ hỏi, ngước nhìn anh bằng đôi mắt buồn

- Khỏe – anh trả lời cụt ngủn – anh xin lỗi

- Anh không cần xin lỗi – cậu cười nhạt, anh đã xin lỗi cậu rất nhiều rồi, lúc cậu biết anh kết hôn cậu đã không nói gì, chỉ nghe thấy tiếng vỡ vụn từ trái tim, cậu biết anh không thể chống lại những người đã nuôi dưỡng mình để yêu cậu, để lựa chọn cậu; rốt cuộc thứ mà cậu có vẫn là cô đơn.

Mạc Quân rời đi, Thiên Tỉ vẫn ngồi đó, người ta nói mối tình đầu là mối tình đẹp nhất nhưng sao cậu chỉ thấy đau đớn mà thôi.

-------------------------------

Sáng hôm sau, cậu đến công ty từ sớm, vừa mới đến đã nhìn thấy Vương Nguyên và Lưu Chí Hoành từ đằng xa chạy lại

Không muốn nói yêu anhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ