Phần 22: Người làm tôi đau thương.

2.2K 176 1
                                    

Lời dẫn: 

Kể từ khi em đi, thấy em trong mơ là nước mắt anh rơi không ngừng.

Chap 22: Người làm tôi đau thương.

-" Vậy sao?"

Em ấy nói rằng chỉ vì không cam tâm nhìn Ngô Diệc Phàm làm điều xấu. Ngô Diệc Phàm quan trọng với em hơn tôi sao? Lúc nào cũng là Ngô Diệc Phàm. Tôi chẳng là gì trong trái tim em cả. Em đến đây tìm tôi cũng là vì Ngô Diệc Phàm. Sao em có thể tàn nhẫn với tôi như thế. Giết chết tôi một lần rồi còn muốn giết thêm hai, ba lần nữa. Đến tìm tôi làm gì khi mà em chẳng coi tôi là gì trong trái tim em. Người làm tôi đau thương.

-" Thế Huân, nghe em đi. Có thể trở lại Hàn Quốc được không?"

Tôi đem những mảnh vỡ vứt vào sọt rác. Trở về thì có thể được gì đây? Có được trái tim em không? Hay lại nhận lại chỉ toàn đau đớn, bi ai. Tôi thà không trở về còn hơn. 

-" Không, anh không thích."

-" Tại sao?"

Em hỏi 'tại sao' sao? Em có quyền hỏi tôi tại sao sao? Tôi mới là người cần hỏi em. Tại sao em lại ở bên Ngô Diệc Phàm. Tại sao em lại cố gắng đẩy tôi ra khỏi cuộc đời. Tại sao em lại gieo rắc hình bóng em vào trái tim tôi rồi nhẫn tâm vứt bỏ tôi. Tại sao em lại có thể đối xử với tôi như thế. Tôi có hàng ngàn hàng vạn câu hỏi muốn hỏi em. Em có trả lời được không? 

-" Anh không thích, chỉ thế thôi."

Đối với tôi bây giờ chẳng còn gì là quan trọng với mình nữa. Phác thị tôi có thể nhẫn tâm mà vứt bỏ, em cũng thế, tôi cũng có thể nhẫn tâm vứt bỏ em, nhưng trong chuyện này ai mới là người nhẫn tâm hơn ai. Tôi đến tìm em, em bảo tôi quên em đi. Em quay lưng lại với tôi như thế. Rốt cuộc ai mới nhẫn tâm hơn ai đây. 

-" Anh không thể chỉ suy nghĩ cho anh được. Phác thị là công ti cả đời ba mẹ anh gây dựng lên, anh không thể ích kỉ chỉ nghĩ cho mình được."

Lại là cái từ ích kỉ đó. Sao em không tự nói với lòng mình rằng mình có ích kỉ không? Em có tư cách nói anh ích kỉ khi em mới là người ích kỉ sao. Xa anh là có thể ngả vào vòng tay của Ngô Diệc Phàm. Em mới là người ích kỉ, là người đáng trách. 

-"Anh sẽ không về đâu. Phác thị bây giờ đối với anh không còn quan trọng nữa."

Tôi quay người đã thấy em đứng trước mặt mình tự lúc nào. Em đột nhiên nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của tôi.

-" Vậy... phải làm sao anh mới có thể trở lại?"

Tôi cúi xuống nhìn bàn tay em đang phủ lấy bàn tay tôi. Ấm áp lắm. Bản thân sợ sẽ lại chìm đắm trong sự ảo tưởng rằng em yêu tôi nên vội rút tay ra. Tôi vô thường lướt qua người em.

-" Anh sẽ không trở lại."

-" Thế Huân."

Em lại gọi tên tôi như thế. Chân tôi lại nặng nề không thể bước đi được. Tôi đành đứng lại.

-" Anh có phải vì em mà không muốn quay lại không?"

Em là gì mà tôi phải vì em? Tôi cố gắng phủ định vì em mà không muốn quay lại. Hãy cho rằng tôi đã chán rồi nên không muốn quay lại được không. Tôi không muốn dây dưa gì đến Biện Lộc Hàm nữa. Cả đời tôi giờ đây đã đủ thấu hết nỗi đau đớn rồi. Tôi không muốn ôm chặt lấy cây xương rồng nữa, mãi mãi không có em, thì phải tự học cách buông bỏ. Em không thể dành yêu thương cho tôi, cớ sao tôi phải dành yêu thương cho em nữa. Em có chịu nhận yêu thương của tôi đâu. 

[Hunhan- Ngược] KHẮC KHOẢI( Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ