Phần 2: Em yêu anh.

6.2K 357 5
                                    

Lời dẫn:

Càng lún sâu vào, chợt bản thân tôi cũng đau. Tôi khóc nhưng lại phủ nhận mình khóc vì anh ấy, tôi không khóc vì anh ấy. Tôi cũng không đau lòng vì anh ấy.

KHẮC KHOẢI.

Chap 2: Em yêu anh.

Hôm nay là buổi hẹn hò đầu tiên của hai người. Thế Huân hôm nay ăn mặc rất giản di, một bộ thể thao màu xám kết hợp với đôi giày thể thao. Anh đứng trước cổng công viên cây xanh, thỉnh thoảng lại nhìn vào đồng hồ đeo tay, khóe môi bất giác cong lên,nghĩ lại chuyện hôm qua lại thấy hơi khó tin. Cậu nhóc đó ăn nói có vẻ lỗ mãng nhưng rất biết đánh vào tâm lí của hắn. 

 Nếu tôi còn trinh thì sao?

Câu nói này đánh mạnh vào suy nghĩ của Phác Thế Huân rất nhiều, đúng là còn trinh thì hắn mới có thể suy nghĩ đến chuyện hẹn hò. Cuối cùng cũng đồng ý, hắn chưa bao giờ hẹn hò với ai trừ một người. Nghĩ đến người đó, trong tim Thế Huân chợt hơi nhoi nhói, hắn ho nhẹ một tiếng, đưa tay lên chạm vào ngực mình. Cố thoát khỏi suy nghĩ về người đó, người đó đối với hắn bây giờ chỉ còn là quá khứ, quá khứ thì tốt nhất nên quên đi, càng nghĩ lại sẽ càng đau lòng hơn. Người bây giờ hắn cần nghĩ tới chính là cậu thiếu niên kia chứ không phải người đó nữa. Cậu thiếu niên kia rõ ràng đã khiến hắn hứng thú, rất cá tính, quyết đoán, nói là làm. Thế Huân đặc biệt thích những người lạ thường như thế. Hắn muốn xem cậu nhóc đó sẽ làm gì khi hẹn hò, hắn tò mò chết đi được.

-" Anh đến lâu chưa?"

-" Mới thôi."

Thiếu niên đó hớt hải chạy đến, trên trán còn lấm tấm mồ hôi. Thế Huân biết cậu ta có vội nên cũng không nói gì thêm. Cậu nhóc mỉm cười với hắn, rồi chạy vội đi. Thế Huân đưa tay ra ngăn lại:

-" Này..."

Cậu nhóc dừng lại, quay lại nhìn anh:

-" Sao?"

-" Cậu định đi đâu?"

-" Tôi đi mua nước, sắp khát chết rồi đây này."

Cậu nhóc nhìn Thế Huân chằm chằm, cuối cùng chạy lại chỗ anh, cậu ấy cầm lấy tay Thế Huân kéo đi.

-" Này, đi đâu."

-" Đi mua nước cùng tôi đi."

Thế Huân không phản kháng, không nói gì cả, đành đi theo. Sau khi uống nước xong xuôi, cậu thiếu niên nhìn Thế Huân.

-" Tôi tên là Biện Lộc Hàm."

Thế Huân vốn đang lơ đễnh nhìn đi chỗ khác, không nghe rõ cậu ta nói gì, mới hỏi lại:

-" Hả?"

Cậu ta kiên nhẫn nói lại:

-" Tôi tên là Biện Lộc Hàm. Tôi có tên vì thế anh đừng gọi là 'này' nữa"

Thế Huân nhìn Lộc Hàm, hắn nhớ người đó cũng mang họ Biện, đúng là trùng hợp thật. Hắn lẩm bẩm cái tên này trong miệng mình.

" Biện Lộc Hàm... Biện Lộc Hàm... Biện Lộc Hàm... Biện ..."

-" Thế Huân."

Thế Huân giật mình nhìn Lộc Hàm, cậu ấy chỉ tay về phía quầy kẹo bông gòn:

[Hunhan- Ngược] KHẮC KHOẢI( Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ