CHƯƠNG 13

2K 163 17
                                    

BẢN EDIT ĐÃ CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ, VUI LÒNG KHÔNG ĐEM RA KHỎI WATTPAD NÀY

Lộc Hàm không khỏi mở to mắt, người xuất hiện trước mắt y có dung nhan tuyệt thế, đôi mắt phượng tà mị, cái mũi cao thẳng, đôi môi hơi mỏng, nổi lên một mạt cười như có như không, quạt giấy cầm trên tay, một thân y phục màu đỏ nhạt, càng làm nổi bật sự tà mị của y.

" Diệc Phàm, sao ngươi lại đến đây?" Ngô Thế Huân nhìn thấy người kia bước đến, thanh âm vẫn băng lãnh như trước.

" Đến thăm ngươi, nếu không sao có thể đúng lúc 'anh hùng cứu mỹ nhân' kịp chứ? Ha ha." Ngô Diệc Phàm thích thú nhìn Lộc Hàm, cười yêu khí: " Có chuyện gì thế? Sao lại dùng đến hình phạt tàn khốc như thế, trừng phạt một mỹ nhân như vậy, khiến cho tâm của ta sinh không đành lòng."

" Có biết y là ai không?Y muốn hại chết Châu nhi, ngươi nói xem sự trừng phạt của ta đối với Y có nặng hay không?" Ngô Thế Huân cũng không có trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn.

" Ai?" Ngô Diệc Phàm hơi híp mắt, suy nghĩ một chút, quay về phía Lộc Hàm, mở miệng nói: " Ngươi họ Lộc, tên Lộc Hàm?"

" Vâng, nô tỳ là Lộc Hàm."Y không kiêu ngạo không siểm nịnh gật đầu thừa nhận, nguyên lai y lại nổi danh như vậy, ai cũng đều biết, chỉ có mình y là không.

" Ngươi muốn hại chết Châu nhi?" Ngô Diệc Phàm nhìn y, ngữ khí như thăm dò như chất vấn.

" Nếu ta nói không, ngươi sẽ tin sao?" Lộc Hàm cười lạnh, mang theo sự châm chọc, bọn họ cũng giống như nhau mà thôi.

" Tin."

" Vì cái gì?" Lộc Hàm không ngờ y lại trả lời như vậy, ngẩn người.

" Một người ngay cả chết còn không sợ, còn sợ mình không nói thật sao? Huống chi là lời nói của một mỹ nhân như vậy, ta không có lý do gì mà không tin." Ngô Diệc Phàm mang theo sự tà mị cùng yêu khí, ngữ khí cũng rất nghiêm túc.

" Đa tạ." Thanh âm Lộc Hàm có chút nghẹn ngào, mĩ mâu chứa đầy lệ cảm kích, mặc kệ hắn có tin thật hay không cũng được, y vẫn lấy lệ, y thật sự cảm tạ anh, bởi vì đây là lần đầu tiên có người nói tin nàng.

Ngô Diệc Phàm nhìn thấy bộ dạng của Lộc Hàm điềm đạm đáng yêu, rất động lòng người, đôi mĩ mâu ngập nước, khiến cho người khác không khỏi thương tiếc, đôi mắt tà mị lóe lên một mạt tinh quang.

" Diệc Phàm, ngươi đừng bị y lừa, y chính là nữ nhi của Lộc Mộ Xuân, cho dù y bị oan, sự trừng phạt này cũng có thể chấp nhận được." Lúc Ngô Thế Huân nhắc đến Lộc Mộ Xuân, hận ý trong mắt rõ ràng khác thường.

"Thế Huân, Lộc Mộ Xuân là Lộc Mộ Xuân, Lộc Hàm là Lộc Hàm, ngươi không thể vì thù hận với phụ thân y mà đối xử như vậy, áp đặt ở y, ở trên người một thiếu nam được, dù sao Mai nhi cũng không phải do y hại chết." Ngô Diệc Phàm biết y không thể khôi phục lại sau cái chết của Mai nhi.

" Ngươi không cần nói nữa, nếu y là của hắn, phải trả nợ thay cho phụ thân." Ưng mâu của Ngô Thế Huân tràn đầy sự tàn nhẫn ác độc.

Lộc Hàm nghe mà vẫn không thể hiểu được, cái chết của Mai nhi thì có liên quan gì đến phụ thân cùng bọn họ? Ngô Thế Huân vì cái gì lại hận phụ thân cùng mình như vậy, mà muốn y phải trả nợ như thế nào nữa đây?

" Bất luận là như thế nào đi chăng nữa, hôm nay ngươi nể mặt ta một lần, tha cho y đi, phải điều tra rõ sự tình đã, để tránh có người muốn làm chuyện bất lợi với Châu nhi cô nương, lúc đó ngươi có hối hận cũng không kịp." Khẩu khí của Ngô Diệc Phàm nửa là khuyên giải, nửa là uy hiếp.

" Ngươi, lui xuống, tốt nhất là đừng có ý đồ gì khác, nếu không đừng có khinh địch như vậy mà bỏ qua cho y." Ngô Thế Huân lạnh giọng phân phó, xem như là nể mặt anh.

" Nô tỳ cáo lui." Lộc Hàm không có một tia biểu tình, cũng không vì hắn tha cho mình, mà cảm thấy vui mừng.

Lúc xoay người đi đến cửa,Lộc Hàm đột nhiên quay đầu lại, đối với Ngô Diệc Phàm nở một nụ cười cảm kích, mặc kệ thế nào đi chăng nữa cũng phải cảm tạ anh, đã khiến cho y khỏi phải chịu sự đau khổ về xác thịt, lại xoay người rời đi.

'Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc', đại khái chính là sự cảm nhận của Ngô Diệc Phàm vào lúc này, trong đầu chỉ có một chữ 'mĩ'.

Ngô Thế Huân cũng bị Lộc Hàm ngoái đầu lại nở một nụ cười rung động, thật đẹp, cái cảm giác từ đáy lòng này rất khó nói rõ ràng, nếu y không phải là người của hắn, thì thật tốt biết bao.

" Ngươi không còn việc gì nữa thì có thể cút đi được rồi đó." Ngô Thế Huân thấy Ngô Diệc Phàm nhìn chằm chằm bóng dáng Lộc Hàm, trong lòng đột nhiên rất không thoải mái, y là của hắn, cho dù bây giờ là trên quan hệ thù hận, y vẫn là của hắn.

" Ha hả, hôm khác ta lại đến." Lúc Ngô Diệc Phàm nói lời này, người đã đi xa khỏi đó rồi.
—————————————————-~END CHƯƠNG 13~————————————————————–
Thôi đợi tiếp chương sau nhe <3 <3 Ta nản lắm chả muốn edit đâu :( :( Chả ai cmt cả :"(


[HUNHAN/EDIT][MA] NGƯỢC ÁINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ