Chương 20: Cấm kỵ

2.8K 138 6
                                    

Đúng lúc này, thày Trương mới từ từ nói: "Đúng rồi! Đại Hội Thể Dục Thể Thao em cũng đăng ký hai hạng mục đi!"

Đăng ký tham gia hội thao là một trong những điều kiện để có bộ đề hiếm, Dương Miên Miên tỏ ý khinh thường.

"Không phải kéo co cần 50 người sao, kéo co cũng được, em tham gia chơi đồng đội đi." Lớp tổng cộng có hơn 50 học sinh, nói như vậy là muốn tất cả mọi người đều phải tham gia.

Dương Miên Miên nghe hiểu ý của thày, liền nói: "Em đăng ký tham gia chạy vượt rào 800m và 400m."

Hai hạng mục này là ít nữ sinh đăng ký nhất, thế nhưng nếu tham gia chạy 800m, có quyền không tham gia hạng mục dành cho tập thể. Do đó, cô chọn môn thi này.

Thày Trương lấy lại bảng đăng ký, đi thêm một vòng lớp học, sau đó hài lòng rời đi.

Dương Miên Miên thở dài: đành chịu, đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Việc này cô chỉ còn cách nhận. Một người đã là thày giáo mấy chục năm làm sao không thể xử lý cô học trò nhỏ này chứ.

Thứ tư đăng ký, thứ sáu đã phát tấm vải ghi số báo danh. Tấm vải vừa bẩn, vừa cũ, có kim băng cài phía sau. Số của Dương Miên Miên là: 444.

Cô lấy hai đầu ngón tay cái nhìn vào 'tấm giẻ rách', nó khóc trông thật đáng thương: "Hu hu hu, trên người em toàn là bụi bẩn, có thể tắm cho em một chút được không? (┳_┳)"

Dương Miên Miên thở dài, ngẫm nghĩ một chút, rốt cục cũng đi vào WC, xoa xoa thêm chút xà bông đem nó giặt sạch dưới vòi nước.Nó sung sướng phát điên: "︿( ̄︶ ̄)︿ Ôi quần áo em trắng tinh, là lá la, tắm xong tâm hồn thật sảng khoái."

Giặt xong, tiện thể trời vẫn còn nắng, cô lại cho nó sưởi ấm trên bệ cửa sổ, lấy mấy quyển sách đè lên phía trên cho gió khỏi thổi bay mất. Đến tiết Anh văn, cô vẫn nghe thấy tiếng nó ngêu ngao: "Tôi yêu tắm rửa, da dẻ sạch sẽ ~ Na Na Na ~ Tắm tắm tắm."

Đến hết tiết, cô cũng không nhớ rõ giai điệu lộn xộn của bài đó là thế nào. _(:3∠)_T

hứ bảy, Đại Hội Thể Dục Thể Thao bắt đầu.Sáng sớm tinh mơ, Dương Miên Miên ngồi trên chiếc xe đạp địa hình, nó cổ vũ cô: "Cố lên! Miên Miên, cố lên! Cố lên!"

Không chỉ có mình nó là hưng phấn, vừa bước vào lớp đã thấy mọi người chìm trong không khí sôi nổi. Các bạn nam đem bàn học chuyển ra sân. Dương Miên Miên đi đến bàn học, lấy ra quyển tiểu thuyết tình cảm, mặc kệ bọn họ trên thao trường, cô đi tìm một vị trí râm mát.

Cuối tháng 10, trời vẫn chưa lạnh, sáng sớm mặc chiếc áo khoác mỏng, buổi trưa thì chỉ còn mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay. Cô theo đoàn người, vứt quyển truyện lên ghế, sau đó đi xếp hàng.

Ừ! Đúng rồi! Tiết mục đặc sắc nhất trong Đại Hội Thể Dục Thể Thao chính là chào sân. Mỗi ban đều bày ra rất nhiều trò, hô vang khẩu hiệu, diễn tập, đồng phục thống nhất, mỗi tiểu đội là một tiết mục.Một tốp học sinh cũng mặc trang phục áo trắng có hình trái tim màu đỏ và quần sẫm màu giống hệt nhau. Chỉ riêng Tự Tiểu Văn mặc áo đồng phục, phía dưới là chiếc váy ngắn thể thao màu hồng, cô hôm nay dẫn đầu nên có trang điểm sơ sơ, thu hút nhiều ánh nhìn. Dương Miên Miên vẫn mặc chiếc áo sơ mi xanh bạc màu cùng quần kaki hồng bạc thếch, ngồi trên khán đài giả bộ ngủ.Cô không đóng tiền đồng phục, do đó không có, nên đương nhiên cũng không vào tham gia các nghi thức ngu xuẩn kia.

Tôi có kỹ năng giao tiếp đặc biệtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ