HAI MƯƠI MỐT (1)

907 15 15
                                    

Phần đọc diễn văn đã kết thúc, mọi người lần lượt đứng dậy đi ra ngoài thưởng thức vườn hoa.

Jeremiah ghé tai hỏi nhỏ tôi: "Em thích dùng hoa gì trong đám cưới?"

Tôi mỉm cười, nhún vai đáp: "Cứ loại nào trông đẹp đẹp, yêu yêu một tí là được." Tôi thì biết gì về hoa cơ chứ? Nói gì đến việc chuẩn bị cho đám cưới. Từ trước đến giờ tôi mới chỉ đi dự đám cưới có hai lần: Một lần là được phân công cầm hoa trong đám cưới của chị Beth, chị họ tôi và một lần là của nhà hàng  xóm. Nhưng tôi rất hào hứng vs "trò chơi" lần này. Cứ như đang giả vờ mà lại là thật.

Và rồi tôi nhìn thấy anh. Người trong bộ vest màu ghi, đang đứng ở ngay phía sau kia chính là anh Conrad. Tôi khựng lại, chỉ biết giương mắt nhìn anh trân trối, thấy vậy anh liền giơ tay vẫy chào tôi. Tôi cũng giơ tay lên, nhưng không vẫy. Hay nói chính xác hơn là tôi đã không thể cử động được mới đúng.

Bên cạnh tôi, Jeremiah hắng giọng một cái, khiến tôi giật thót cả mình. Trong một thoáng, dường như tôi đã quên bẵng đi mất người đang đứng cạnh mình là ai. Tôi đã quên bẵng đi tất cả mọi thứ.

Đột nhiên, chú Fisher lướt ngang qua chúng tôi, tiến rất nhanh về phía anh, và hai bố con ôm chầm lấy nhau. Mẹ tôi cũng giang rộng tay ôm anh Conrad vào lòng, kế đó là anh Steven. Và cả Jeremiah.

Tôi là người cuối cùng bước về phía mọi người. "Chào anh." - đó là câu duy nhất tôi nghĩ ra được khi ấy để nói vs anh. Và không biết phải làm gì vs đôi tay thừa thải của mình, tôi đành buông thõng dọc hai bên hông.

Anh cũng gật đầu: "Chào em". Rồi anh giang rộng hai tay và nhìn tôi vs ánh mắt đầy khiêu khích. Ngập ngừng, tôi từ từ tiến vào vòng tay anh. Anh khẽ nhấc bổng người tôi lên, ôm lấy tôi thật chặt. Tôi la toáng lên, vội vàng thò tay giữ váy. Mọi người thấy vậy liền cười ồ lên. Ngay khi anh Conrad đặt tôi xuống, tôi lập tức chạy đến bên cạnh Jere. Nãy giờ anh không hề cười.

"Chắc Conrad vui quá vì được gặp lại cô em gái bé bỏng đây mà." - chú Fisher hớn hở nhận xét. Không biết chú ấy có biết là tôi và anh Conrad đã từng hẹn hò vs nhau hay không nữa. Chắc là không. Chúng tôi mới chỉ hẹn hò được khoảng sáu tháng, chả là gì so vs quãng thời gian tôi và Jeremiah ở bên nhau.

"Dạo này thế nào, em giá?" - anh Conrad hỏi tôi, vs cái nhìn nửa mỉa mai nửa châm chọc. Tôi biết cái nhìn đấy; tôi đã được nhìn thấy nó quá nhiều rồi.

"Tốt ạ." - tôi vừa nói vừa quay sang nhìn Jeremiah - "Bọn em vẫn tốt ạ."

Jeremiah không hề nhìn tôi. Thay vào đó, anh chỉ rút điện thoại ra khỏi túi và nói: "Con sắp chết đói tới nơi rồi." Tự nhiên tôi thấy tim đập nhanh hơn bình thường. Anh đang giận gì tôi sao?

"Trước khi đi có lẽ chúng tôi nên làm vài kiểu anh vs khu vườn cái nhỉ." - Mẹ đề nghị.

Chú Fisher vỗ tay hưởng ứng. Chú quàng hai tay qua vai Jeremiah và anh Conrad, hồ hởi nói: "Đầu tiên bố muốn chụp một tấm vs hai anh chàng "đánh cá" của bố cái đã", khiến cả nhà cười ồ lên - lần này cả Jeremiah cũng cười. Chú Fisher rất thích chơi chữ, và đặc biệt tự hào vì đã phát minh ra từ "Các chàng trai nhà Fisher" (Fisher men). Hồi trước, lần nào ba bố con đi câu cá về là chú cũng lại hét toáng lên: "Nhà "đánh cá" đã về rồi đây!"

Chúng tôi thay phiên nhau chụp hình bên vườn hoa hồng của cô Susannah. Đầu tiên là một tấm chỉ có ba bố con Jeremiah, chú Fisher và anh Conrad, sau đó lần lượt tới anh Steven, tôi, và mẹ, cũng nhảy vào nhập hội. Lúc nghe Jere nói "Con muốn chụp một tấm chỉ có con và Belly" tôi mới thấy nhẹ cả người. Nãy giờ tôi vẫn đang nơm nớp lo là anh đang giận gì mình. Chúng tôi đứng tạo dáng trước vườn hồng, và ngay khi mẹ chuẩn bị bấm máy Jeremiah đã quay sang hôn "chụt" một cái lên má tôi.

"Đẹp lắm. Chụp thêm một tấm toàn trẻ con nào." - mẹ giục.

Bốn anh em  - Jeremiah, anh Conrad, tôi và anh Steven - đứng sát lại bên nhau. Anh Conrad choàng tay qua vai Jeremiah và tôi, mọi thứ bỗng nhiên lại giống như xưa. Như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Đám trẻ con mùa Hè bọn tôi lại đang quây quần bên nhau.

Tôi đi cùng xe vs Jeremiah đến nhà hàng, mẹ tôi và anh Steven lái một xe, còn chú Fisher và anh Conrad ai lái xe người đấy.

"Hay là bọn mình đừng nói vs mọi người hôm nay vội. Có khi cứ đợi thêm một thời gian nữa đã rồi hẵng tuyên bố anh ạ." - tôi dè dặt lên tiếng.

Jeremiah vặn nhỏ nhạc xuống. "Ý em là sao?"

"Em cũng không biết nữa. Tự dưng em nghĩ có lẽ ngày hôm nay chỉ nên dành cho mẹ Susannah và gia đình. Chuyện của bọn mình nên để hôm khác hẵng nói."

"Anh không muốn đợi thêm nữa. Việc anh và em lấy nhau không phải là chuyện gia đình thì là gì? Chẳng qua giờ hai gia đình chúng ta gộp lại thành một thôi." - nói rồi anh nắm lấy tay tôi, giơ lên - "Anh muốn được nhìn thấy em đeo nhẫn, ngay bây giờ, một cách đường đường chính chính."

"Thì em vẫn đường đường chính chính đấy thôi."

"Thế thì chúng ta cứ làm như đã định thôi."

"Vâng."

Khi chúng tôi tấp vào bãi đỗ xe của nhà, Jeremiah dặn tôi: "Em đừng để ý nếu ông ấy nói gì nhé."

"Ai cơ ạ?"

"Bố anh. Em biết ông là người thế nào mà. Nhớ đừng để bụng đấy nhé!"

Tôi gập đầu.

Chúng tôi tay trong tay bước vào trong nhà hàng. Mọi người đều đã có mặt đông đủ và đang ngồi quanh cái bàn tròn.

Tôi ngồi xuống ghế, bên trái là Jeremiah, bên phải là anh Steven. Tôi với lấy giỏ bánh mỳ và lấy một khoanh. Tôi phết đầy bơ lên bánh, trước khi cho gọn miếng bánh vào mồm nhai.

Anh Steven nhìn tôi lắc đầu, thì thầm câu Đồ heo!

Tôi nhìn anh một cái sắc lẹm. "Tại em chưa ăn sáng."

Chú Fisher nói: "Chú gọi rất nhiều món khai vị đấy."

Tôi sung sướng cười toe toét, mồm vẫn nhồm nhoàm đầy đồ ăn đầy đồ ăn: "Cảm ơn chú Fisher!"

Chú nhìn tôi mỉm cười. "Belly, đều là người lớn cả rồi, chú nghĩ từ nay cháu nên gọi chú là Adam, chứ đừng chú Fisher mãi thế."

Phía dưới bàn, Jeremiah đưa tay sang bóp nhẹ đùi tôi một cái, làm tôi suýt nữa thì phì cười. Tự dưng tôi chợt nghĩ: Không biết cưới xong tôi có phải gọi chú Fisher là "Bố" không nữa? Tôi phải bàn bạc lại vs Jeremiah về vụ này mới được.

P.s: Chương này còn hai phần nữa nhé :) .


MÙA HÈ THIÊN ĐƯỜNG 3 Jenny Han          ↗♀☆♥♥♥☆♂↖Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ