Thượng 10

7.7K 262 9
                                    

Chương 13


Tất cả đi hết, Cao Nguyên Khải cầm chặt tay nàng, cùng rảo bước về sương phòng '' Mặc nhi, nàng với bọn họ như vậy là quá sức nhẹ nhàng rồi!''

Hàn Mặc Mặc mỉm cười, lắc đầu '' Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, như vậy cũng đã đủ răn đe, giữ lại cho họ mạng sống cũng là việc nên làm!''

Vừa về đến sương phòng Cao Nguyên Khải bất thình lình ôm chầm lấy nàng, tay bắt đầu làm loạn trên người nàng, giọng nói đã khản đặc dục vọng '' Mặc nhi, mau giúp ta, ta không chịu đựng nổi nữa''. Hàn Mặc Mặc muốn đẩy hắn ra đi tìm dược liệu, nhưng không kịp nữa rồi, cả người nàng đã bị hắn ôm lên giường, chân tay đều bị hắn giữ chặt, chỉ còn bạc môi của hắn đang ra sức cắm mút cánh môi hồng nộn của nàng. Hàn Mặc Mặc chưa từng thấy qua bộ dạng đáng sợ này của hắn, thân thể nàng run lên vì đau, khóe mắt bất chợt rỉ ra một chút nước '' Chàng làm ta đau!''. Cao Nguyên Khải lập tức dừng lại, hắn hít thở mạnh, lập tức ôm chầm lấy nàng '' Mặc nhi, ta xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi nàng!''. Không được, hắn đã thề cả đời này sẽ yêu thương bao bọc nàng, như vậy bây giờ hắn lại cư nhiên dám làm nàng đau, Cao Nguyên Khải thất thần ngồi dậy, khập khiễng toan rời đi, bàn tay nhỏ nhắn đã kịp cầm lấy bàn tay rộng lớn ấm áp của hắn. Nữ nhân dung mạo tựa như tranh vẽ hướng hắn cười nhẹ '' ta là nương tử của chàng, mãi mãi sẽ ở cùng chàng, vì vậy đừng đi!''

Cao Nguyên Khải lập tức ôm nàng vào lòng, bạc môi hướng cánh môi nàng dây dưa một chỗ

'' Mặc nhi, ta sẽ làm thật nhẹ!''

Hàn Mặc Mặc ngượng ngùng cắm vào vai hắn một cái '' Được rồi!''

Ngoài trời gió xuân phơi phới, trong phòng xuân tình vô hạn.

Cao Nguyên Lâm từ ngày cùng nàng chạm mặt đến giờ, chưa một giây một phút nào hắn quên đi dung mạo kiều diễm đến xuất thần đó. Hàn Mặc Mặc, tam vương phi, tại sao nàng lại là thê tử của Cao Nguyên Khải, hắn thật sự không cam tâm, dù là về tài trí hay dụng mạo, hắn thừa nhận có thua thiệt so với Cao Nguyên Khải, nhưng tại sao nữ nhân hắn đã đem lòng thương nhớ lại cũng bị Cao Nguyên Khải cướp mất. Hắn từ trước đến giờ chưa từng tin vào nhất kiến chung tình, sau khi gặp Hàn Mặc Mặc, tâm hắn dường như sống đi chết lại. Cao Nguyên Khải, bổn vương từ sớm vốn đã không đội trời chung với ngươi, đợi đi, một khi bổn vương lên làm vua, tất thảy sẽ thuộc về bổn vương!

Hàn Mặc Mặc xoay người một cái, thắt lưng truyền đến cơn đau ê ẩm, nàng nga một tiếng nhỏ, đủ để làm người nằm cạnh đang ôm lấy nàng cũng chợt tỉnh. Cái loại thuốc xuân dược này cũng thật là mạnh, tối hôm qua hắn luôn miệng kêu nóng kêu nóng, ba bốn lần đều khiến nàng xụi lơ, sức lực bị rút cạn, kết quả là bây giờ chỉ cần xoay người một cái, thắt lưng đã đòi dậy khởi nghĩ rồi. Cái chính là, hắn còn không thèm rút vật xấu xa kia ra khỏi người nàng, Hàn Mặc Mặc không cử động nổi, ngượng chín cả mặt đưa tay nhỏ lên đánh đầu hắn '' Chàng có rút ra không thì bảo ?''

'' Thật êm, thật êm!''

'' Cao Nguyên Khải ngươi vô sỉ!''

'' Nương tử, vi phu hình như vẫn thấy hơi nóng!''

'' Ngươi câm miệng cho bổn cung, còn nói nữa ta cắm đứt lưỡi ngươi !''

Cao Nguyên Khải không đợi nàng nói xong, đã vội chu môi ra thách thức, kết quả bị cắn một cái khiến môi sưng vù lên, ai bảo dám dứt giây động rừng, thách ai không thách, lại dám trêu ghẹo nương tử nóng tính. Nhìn khuôn mặt với chiếc môi sưng vù của hắn, dù có tuấn tú đến mấy cũng khiến bọn Phúc Tồn Phúc Tâm nín cười đến rung cả người. Hình như vương gia sớm đã đắc tội với vương phi rồi, ôi vương gia anh minh kiêu ngạo một thời của chúng thần.

Liễu Bán Hạ thân hắc y dẫn theo một tiểu cô nương chỉ tầm mười bẩy mười tám tuổi bước vào sương phòng, vị cô nương này dung mạo rất dễ nhìn, chỉ có điều hơi xơ xác, y phục trên người cũng có chút tàn tạ. Vừa liếc thấy người ngồi trên ghế, nàng ta đã lập tức quỳ xuống, nức nở '' Vương gia, xin hãy thu nhận tiểu nữ, bây giờ gia đình tiểu nữ đã không còn nơi nương thân nữa rồi!''

Cao Nguyên Lâm không phải không biết nàng ta, đây chẳng phải là Lục tiểu thư con gái Lục Quan Cường dưới trướng hắn đó sao, bây giờ lại ra nông nỗi này. Lục Quan Cường cũng không phải không nghe lời, toàn bộ số bạc cướp được của dân chúng đã góp vào cho đội quân của hắn và Mông Cổ, Cao Nguyên Khải ngươi đúng là cao tay, vừa đến đã đuổi đi mất một người quan trọng trong ngân khố của ta!

Cao Nguyên Lâm ngồi xuống, tay lớn nâng cằm nữ nhân lên '' Ngươi muốn làm người của bổn vương, sau khi gia đình ngươi suy sụp?'' rồi cười lớn

Lục Hương Mai thất thần sụp xuống, nói như sắp khóc đến nơi '' Vương gia, nể tình phụ thân của tiểu nữ, xin hãy giúp tiểu nữ lần này, nếu không gia đình sẽ chết đói mất!''

Cao Nguyên Lâm trong đầu xẹt qua một ý nghĩ, cho Liễu Bán Hạ lui ra ngoài, rồi đứng quay lưng lại với nữ nhân đang quỳ dưới đất '' Ngươi rất quen thuộc với đường đi trong Lục phủ?''

Lục Hương Mai như vớ được vàng, liên tục gật đầu. Cao Nguyên Lâm cười lạnh, xem ra cái thứ như nàng ta vẫn còn có thể lợi dụng được, trước tiên phải bí mật tam vương phi, à không, phải là nhị vương phi của hắn về đây đã. Hàn Mặc Mặc, nàng tuyệt đối phải thuộc về ta! Cao Nguyên Khải, ta không tin ngươi đủ khả năng cướp được Mặc nhi về tay ngươi, lọt vào được đến đây tất chỉ có đường chết!

'' Thật là dễ thương quá!''. Hàn Mặc Mặc chu môi hôn lên cánh môi sưng phù của hắn, vui vẻ chọc ghẹo, Cao Nguyên Khải đang mải mê đọc sách cũng vì nàng mà phân tán. Phúc Tồn cùng Phúc Tâm đứng hai bên cửa nhanh chóng nhìn nhau rồi quay ra ngoài, vương gia à, người càng ngày càng làm chúng thần nhìn không ra rồi đó!

Hắn không vui quay đầu sang bên kia, tránh mặt nàng, biểu cảm hờn dỗi không khác gì trẻ con '' Nương tử, vi phu rất đau!'' . Hàn Mặc Mặc thở dài, hai tay nhỏ áp lấy má hắn, quay đầu hắn đối mặt với nàng, lấy trong túi ra một chút dược liệu ''Vì thế bổn cung mới đích thân làm một chút dược liệu đây rồi, mau lên ta bôi cho!''. Cao Nguyên Khải vốn rất thích ăn đậu hũ của nương tử, vội vội vàng vàng ôm nàng thủ thỉ '' Mặc nhi, chút dược liệu ấy không giảm đau được! Nàng có nhớ thuốc giảm đau lần trước nữa không?'' Hàn Mặc Mặc nhất thời hai má đỏ ửng, bộ dạng đẹp đến mê hồn, nàng đẩy hắn ra, ngúng nguẩy bước ra khỏi thư phòng '' Xấu xa, ta vừa muốn chăm sóc chàng một tí, lại muốn ăn đậu hũ hả, đừng mơ!''. Bóng dáng yêu kiều biến mất sau cánh cửa, Cao Nguyên Khải mỉm cười ấm áp, thế gian này hắn không cầu điều chi, chỉ cầu có nàng mãi mãi ở bên, có thể mãi mãi bồi nàng thật tốt.


( Hoàn,Cổ đại, 3s, HE)Sủng Phi Lười Biếng Của Vương GiaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ