Chương 4

114 5 0
                                    

Thần Thụ học viện, nhưng thật ra là trường học được mở riêng cho con nhà quý tộc, một trường học mà bọn họ có thể tùy tâm sở dục thích làm gì thì làm. Ở trong này, không có đúng sai, chỉ có mạnh yếu. Kẻ yếu muốn sinh tồn được, chỉ có thể dựa vào cường giả.

Rốt cục trời đã sáng, có lẽ là vì nghĩ cho những đám quý tộc này, hôm nay không cần đi học. Ta ngồi trên giường, nhìn ngoài cửa sổ vẫn đang nắng mùa hè, lại không chút cảm giác ấm áp. Giữa trưa Đổng Tình trở về nói cho bọn ta biết, đêm qua tổng cộng có mười hai người bị cưỡng gian, chạy trốn năm người, còn một thì giống ta, vì bộ dạng mà may mắn thoát khỏi. Đổng Tình nói cho ta biết, bộ dạng tầm thường của ta, là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu. Tuy rằng ta có thể thoát khỏi vận mệnh bị cưỡng gian, nhưng rất nhiều khi ngược lại bởi vì xấu xí mà trở thành đối tượng để bọn họ phát tiết, bình thường bị đùa chết cũng không người quan tâm. Phải không? Nguyên lai vận mệnh của ta chính là như vậy.

"Dạ Tuyền, đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm đi." Đổng Minh nói.

"Ta không muốn ăn, ngươi đi đi." Ta đích xác không đói bụng, đại khái không ai trải qua chuyện tối qua bây giờ còn có khẩu vị ăn cơm.

"Dạ Tuyền, ngươi nên ăn chút gì đó, nếu không thân thể sẽ không tốt." Đổng Minh tiếp tục khuyên, nhìn ánh mắt lo lắng của hắn, ta cảm thấy một trận ấm áp. Nói thật, ta thật sự không biết hắn vì sao tốt với ta như vậy? Chúng ta nhận thức chưa tới hai ngày.

"Dạ Tuyền?" Đổng Minh thấy ta nhìn hắn không nói gì, lại nhẹ nhàng hô.

"Đổng Minh, ngươi tại sao phải đối tốt với ta như vậy?" Ta nhìn khuôn mặt lo lắng của Đổng Minh, hỏi. Cảm giác, cảm thấy, Đổng Minh lúc nghe được câu hỏi của ta trên mặt xẹt qua một tia đỏ ửng, là ảo giác sao?

"Bởi vì ngươi là bằng hữu của ta a." Đổng Minh nhanh chóng đáp trả.

"Đổng Minh, ta thật sự rất vui khi có thể kết giao một người bạn như ngươi." Ta cười nói, lúc này đây, ta xác định hắn thật sự đỏ mặt.

"Ta cũng vậy."

"Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm." Cũng không thể để cho bạn của ta lo lắng, vì thế ta cười nói. Đổng Minh vừa nghe ta nói liền vui vẻ lên, như là sợ ta đổi ý, một bên lôi kéo ta đi ra ngoài, một bên nói: "Được nha, chúng ta đi nhanh đi."

Giữa đường khi qua phòng La Dũng, ta ngừng một chút, cửa đang đóng chặt. Muốn vào hay không? Nhưng là ta có mặt mũi nào đi gặp hắn? Đổng Minh tựa hồ nhìn ra ta chần chờ, vì thế thúc giục: "Dạ Tuyền, nhanh lên." Ta thật không có dũng khí đi gặp La Dũng, cho nên ta theo Đổng Minh rời đi. Ta nghĩ, tình bạn giữa ta và La Dũng, tựa hồ vừa mới bắt đầu liền tan biến.

Nhà ăn của trường học, ta nghĩ đại khái dùng nhà hàng đến hình dung cũng không kém chút nào. Nhìn tòa lầu tráng lệ cao tới năm tầng theo kiến trúc Châu Âu trước mắt, ta không thể ngậm miệng.

"Di? Tiểu Minh, ngươi cũng tới a." Bọn ta nhìn lại, nguyên lai là hai ca ca của Đổng Minh —— Đổng Nghiễn và Đổng Tình, nói chuyện chính là Đổng Nghiễn. Hắn hướng ta hơi hơi gật đầu sau đó không để ý tới ta nữa.

Dạ TuyềnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ