Giăng bẫy tình yêu

11.7K 91 2
                                    

Văn án.

Tiểu cường dài nhất mệnh, tai họa di ngàn năm. (Gián đập không chết, đồ đểu sống lâu =)))

Phong lưu là nội hàm của hắn, háo sắc là bản tính của hắn.

Ngắm trúng mục tiêu, toàn diện phóng ra, tốc chiến tốc thắng là nguyên tắc của hắn.

Một bất ngờ nho nhỏ, đã kết thúc cuộc sống hoa tâm mọi việc đều thuận lợi của hắn.

Một con ngựa đực đẹp trai lại nhiều tiền, lần đầu đá phải tấm sắt, dùng tất cả thủ đoạn theo đuổi người đàn ông xinh đẹp lại lạnh lùng kia,

Thật vất vả tạo ra cơ hội có một đêm phong lưu, không nghĩ tới sáng sớm vừa mở mắt, đã bị không hề lưu tình thưởng cho hai viên đạn.

Ôm miệng vết thương, hắn tự hỏi: có phải chỉ có thu hồi bản tính dã thú, mới có thể đả động được người đàn ông tính cách sang lạt kia hay không?

Được rồi, được rồi, coi em thành con mồi là tôi sai, tôi sẽ ngoan ngoãn giấu đi răng nanh cùng vuốt sắc, thành thành thật thật thần phục ở dưới chân em —

Từ nay về sau, bị em thuần phục.

Chương 1.

Biên tập: Mimi

Rì rào... rì rào... mưa như tiếng khóc ai oán không ngừng dậy về từ lòng đất. Hứa Phượng Kình mặc áo khoác, gật đầu với trợ l‎ý rồi rời khỏi phòng thí nghiệm dược học NAC, mặt hứng từng đợt gió ướt lạnh, anh hít sâu một hơi, càng siết chặt hơn vạt áo trước.

Bước nhanh đến bãi đỗ xe, lất phất vài hạt mưa mềm nhẹ bám trên trán. Anh cũng không lập tức lái xe rời đi, mà là có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm hoa viên nhỏ trước mặt.

Một phụ nữ trẻ tuổi mang ô đang lướt qua nơi ấy, mái tóc đen óng mượt của cô theo từng nhịp bước chân hơi hơi phất động, bóng dáng tinh tế dịu dàng làm cho anh phút chốc thất thần, mãi đến khi cô ta bước vào tòa cao ốc đối diện, Hứa Phượng Kình mới trở với hiện thực.

Cảm giác ngực nặng nề tức thở, anh không kiên nhẫn cào cào tóc, dư quang nơi khóe mắt liếc đến tấm thiếp cưới bị anh tùy tay ném tại ghế trước.

Màu sắc đỏ thẫm, hân hoan dạt dào, tựa ngọn lửa thiêu đốt làm mắt anh phát đau. Chần chừ một lát, ngón tay anh khẽ run nhẹ nhàng cầm nó lên, tinh tế vuốt ve, gợn sóng nơi đáy mắt lan tỏa từng tầng thương cảm cùng quyến luyến.

Miệng không thể thốt ra lời yêu, lại cách xa muôn sông nghìn núi, trong bóng đêm tĩnh lặng càng khoét rộng bi ai, Hứa Phượng Kình đột nhiên có một loại xúc động muốn bay về nước tỏ tình với cô ấy, nhưng ý niệm kia trong đầu cũng bất thình lình chôn vùi giữa từng trận gió mát, so với bọt bia biến mất còn nhanh hơn.

Mười năm, cũng đủ để hai người quen biết mến nhau, đi lên hồng thảm, không phải lời nói ngoài ý muốn của đứa trẻ thành thị sôi nổi đi chơi xe đụng, làm sao giống như anh, loanh quanh luẩn quẩn tiêu phí thời gian, dũng khí ngày lại ngày thêm hao mòn, rồi cứ như vậy phai mờ đến hoàn toàn biến mất.

Hà Ảnh CưNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ