BUỒN + BUỒN

2.2K 182 37
                                    

chi đứng hình trước câu trả lời của anh.. cái người trước mặt mình thích mình sao.. sao mình không nhận ra từ trước nhỉ.. hèn chi... 

anh nín thở chờ câu trả lời của cô....

chi  quay qua nhìn gil....

-- tôi thật sựu xin lỗi về mọi chuyện đã gây ra cho anh.. nhưng tôi không thể nhận lời được.. tôi đã có người tôi thích.. mong anh hiểu..

ngh ecaau trả lời mà anh buồn vô cùng.. tim anh như tan nát.. không ngờ cô đã có bạn trai.. vậy mà bấy lâu nay anh không biết.. anh không cứ mơ tưởng đến cô.. dấu nỗi buồn vào trong lòng.. 

-- vậy hả ? tôi không biết không sao.. tôi không sao.. có gì đâu mà em phải xin lỗi chứ.. anh cười.. nhưng trong lòng thì như muốn khóc.. 

-- không sao thật chứ.. cô nhìn vào mắt anh dò hỏi.. 

-- thật mà.. tôi không sao.. nếu mà cô còn nhìn vào mắt anh thêm một chút nữa thôi chắc anh sẽ không dấu được nỗi buồn kia nữa..gil lê mắt đi chổ khác.....

chi đưa ngón tay út trước mắt anh..

-- vậy chúng ta làm bạn nhé.. tôi rất thích cái tính quan tâm của anh.. làm bạn đi. chúng ta vẫn như vậy nè.. anh như muốn khóc.. lòng buồn vời vợi.. cô đã không đồng ý thì thôi.. sao có thể vô tư bắt anh đồng ý.. người anh thích trở thành bạn mình thôi.... 

nước mắt chảy ngược trong lòng.. gil dơ ngón tay út ngoắc lại với cô.. như một lời hứa.. 

hihi.. cô cười vui vẻ.. nụ cười của cô như lấy ớt sát vào vết thương..

-- vậy thì chúng ta làm bạn rồi nhé.. anh là người bạn trong trường đầu tiên trong trường đấy..

-- ừ.. mà thôi em ngủ đi tôi cũng ngủ đây mệt lắm rồi.. gil cởi cái áo khoác ra chờm lên người cô...

 chưa đầy năm phút cô đã lăn ra ngủ như một con heo..  còn chính anh thì không thể chợp mắt.. cuộc đời thật bất công .. tại sao người con gái đâu buồn thì có thể rớt nước mắt còn con trai thì không..... sao họ cứ phải dấu trong tim mà không thể bộc lộ.. sao vậy nhỉ.. lòng anh trỉu nặng.. khóc cũng không được.. dấu nó cũng không xong .. suốt đêm anh chỉ suy nghĩ.. không lẽ giữ cô và anh chỉ có thể là bạn bè hay sao.. ? số mình thật khổ.. ngay cả người mình thương nhất cũng không thể giành được.... anh ngước mặt nhìn lên trời lòng thầm gọi.. ( mẹ .. chỉ con cách thoát ra đây đi.. thoát ra cái nỗi buồn đang chiếm ngự trong con.. một giọt nước mắt khẽ rơi.. )

nguyên đêm qua.. không thấy hai người đấy về.. cả đám lo lắng đi tìm.. chia nhau ra.. gil ơi.. chi ơi.. nghe thấy tiếng gọi anh liền lên tiếng.. 

tôi đây...... ở đây này.. lúc này chi mới ngủ tỉnh dậy... 

chạy tới chổ cái hố..

-- mọi người ơi. họ đang ở dưới đây này.. lại đây đi..

-- hai người không sao chứ.. sao lại ở dưới đây..  người ở trên hỏi.. ?

-- tôi không sao.. còn anh ta bị gãy chân rồi.. ai xuống đây.. phụ kéo anh ta lên đi.. 

sau khi cả hai được cứu ra khỏi cái hố thì ngay lập tức phải chạy về hà nội gấp.. vì chân anh đã chuyển sang một màu tím.. tái.. nhanh chóng đến bênh viện mất gần hai tiếng đồng hồ để sắp lại xương và bó bột.. thế là một tháng tới đây anh lại được làm bạn với cái nạn.. 

EM PHẢI QUÊN ANH[ gille and chipu]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ