CHƯƠNG 2: Cô gái bị bút tiên đeo bám

236 8 0
                                    

Dọc theo cầu thang màu son đi lên lầu hai, vừa đẩy cửa phòng, liền ngay một cảnh ngày ngày không đổi đập vào mắt ta, Tư Âm ngồi nghiêng trên ghế màu vàng nhạt, vừa uống trà Long Tĩnh của Tây Hồ, vừa xem xét báo cáo. Mái tóc đen dài như thác nước bình thường rối tung giờ buông thả xuống dưới, bồng bềnh kinh diễm. Ánh sáng buổi sớm chiếu trên hàng mi dày, sống mũi thẳng, đôi môi mộc, dọc theo đường cong hoàn mỹ. Nghe thấy tiếng ta đẩy cửa, người chậm rãi ngẩng đầu. Sư phụ có đôi mắt đẹp, hoặc có thể nói có điểm giống ma quỷ, một con mắt là màu bạc của ánh trăng, đôi mắt kia thì có màu tím của hoa lan tử la. Người dùng đôi mắt dị sắc ấy liếc ta , hơi hơi gật đầu.

Bởi vì đôi mắt này cùng với dung nhan không đổi của người, ta vô số lần hoài nghi liệu người rốt cuộc có phải con người không.

"Sư phụ, sư huynh, anh ấy vẫn chưa trở về sao? Con nghĩ anh ấy ở Babylon vui chơi quên đường về rồi."

Ngay cả trước mặt,ta cũng không dám gọi tên của người.

Sư phụ vừa uống một ngụm trà, nói: "Phi Điểu là người rất đúng mực." Người buông chén trà, nói thêm. "Đúng rồi, từ hôm nay trở đi, con sẽ bắt đầu thực hiện nhiệm vụ được ủy thác, con đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

"Đương nhiên! Sư phụ, không phải con hưng phấn, nhưng mà..." Ta nhìn xung quanh. "Sao không thấy người ủy thác?"

Trên mặt sư phụ xuất hiện thần sắc khó nắm bắt, nói: "Không phải đã nói rồi sao, không phải ai cũng có thể đến ủy thác, tới nơi này ủy thác phải là người có duyên."

Được rồi, Tư Âm đúng là có nói qua, chỉ cần người có kiếp trước kiếp này dây dưa không rõ, người đó sẽ mơ thấy chỗ này, rất nhiều người tỉnh lại đều không nhớ rõ, cũng có nhiều người căn bản không tin, chỉ cười, chỉ có người có duyên mới tìm được chỗ này. Mà đối với tuyệt đại đa số người mà nói, nơi này là một quán trà, một quán trà vô cùng bình thường.

"Đông, đông" Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa, trong lòng ta rung lên, lập tức lớn tiếng nói.

"Mời vào!"

Cửa chậm rãi bị đẩy ra, một giọng nói dè chừng vang lên: "Xin hỏi, nơi này thật sự có thể ủy thác sao?"

Ta nhìn về phía tiếng nói, thấy một cô gái vận bạch y xấp xỉ tuổi ta đang đứng cảnh cửa, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên vẻ khó tin.

"Cô là người mơ thấy..."

"Đúng đúng, tôi có một giấc mộng như thế..." Thần sắc nàng ta có chút kích động, vội vã cắt ngang lời ta nói.

"Như vậy, cô muốn uỷ thác điều gì?" Tư Âm ở phía sau ta lạnh lùng lên tiếng. Cô gái kia liếc thấy Tư Âm, tự nhiên chấn động, phản ứng này thực ra là bình thường, nữ nhi nào thấy Tư Âm đều có phản ứng như thấy soái ca siêu cấp vũ trụ, đôi khi thái độ còn rất khoa trương.

"Thật sự có thể ủy thác sao?" Nàng vẫn đang không thể tin được.

"Tất nhiên rồi."

"Thật sự...... Thật sự là thật tốt quá." Nàng ta xem ra kích động đến sắp khóc. "Tôi không nằm mơ." Tôi không khỏi vừa cười vừa lắc đầu, rất nhiều người ủy thác đến đây đều là bộ dạng này.

Tầm trảo tiền thế chi lữ[CAP]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ