1.
Tháng 10, cuộc tình buồn sẽ lại tiếp tục buồn. Người Sài Gòn thì vẫn cứ yêu, dẫu là trong giông bão.
Tình yêu ấy hẳn phải to lớn lắm, để đủ sức vực dậy một con người đang quấn mình trong chăn nằm trên chiếc gác gỗ trong một ngày giữa muôn trùng gió. Để việc đầu tiên khi thức giấc là vơ vội chiếc điện thoại, tìm dãy số vốn đã quá quen thuộc trong tiềm thức. Và rồi, một cách ngại ngần nhưng cương quyết, nhấn nút “SEND”, gửi cho em, cho tôi, cho chúng ta nay đã an nhiên trong thì quá khứ.
Ngủ đi em. Cơn bão dẫu còn dài rồi cũng sẽ qua đi thật êm, như mây như gió.
Ngủ đi em. Ừ thì, người ta sẽ lại yêu, như chưa bao giờ là yêu.
Ngủ đi em. Để sớm mai thức giấc, ta lại thêm một ngày yêu, thêm một lần dành tặng những yêu đương huyền thoại kia cho một câu chuyện tình, vẫn luôn tốt lành dù mang nhiều bất trắc
-----------
gày mưa, cùng điệu buồn của nhớ.
Một chiếc harmonica, một Sài Gòn được mưa lãng mạn hóa sẽ vẫn là chưa đủ. Giữa chúng ta, vẫn là một tấm gương vô hình ngăn cách hai bản thể. Tóc xanh tan thành mưa. Em xoay vòng trong quá khứ. Ta cũng thế…
Ta mong em hãy gói lại những ưu tư, sắp xếp kí ức đẹp như một cuốn truyện hay, cũng như giữ lấy những chuyện tình như một cơn say nắng miên man, đại loại thế. Để một ngày đẹp trời, bản thân nhân loại sẽ tìm về chính mình trong buổi hanh hao của tuổi đá ngây ngô. Để biết rằng giữa những nét mực hữu hình kia, tình yêu dẫu là chìm khuất, là hư vô nhưng vẫn luôn tồn tại.
Ừ, dẫu cho chỉ là lặng lẽ, ta xin được mãi yêu như những ngày đầu nhìn nhau. Dẫu biết là bướng, là hanh hao, thì điều tuyệt vời nhất luôn luôn là khi biết mình đang yêu, và sẽ yêu một ai đó.
Yêu như tự nhiên, như ngày và đêm, như cây, lá và gió…
Và tôi, cũng yêu em.
------------
Dù vô tình hay cố ý, thời gian sẽ chẳng thể nào đứng yên. Nhân loại như chiếc phong linh, còn thời gian như cơn gió. Ta lung lay, ta ca hát. Ta yêu nhau qua những dòng thời gian bé nhỏ mà bấp bênh. Ngây thơ hay trầm tĩnh. Cuống quýt hay suy tư. Mỗi người trong chúng ta, chọn những cách khác nhau để chấp nhận một sự thật là quy luật của tự nhiên ấy.
Tháng Mười một, những con người thành phố vẫn đang nghe tiếng vẽ của thời gian. Có hai đứa trẻ vui cười chuyền tay nhau thanh kẹo lạc trên con đường từ trường về nhà độ này thơm ngát mùi hoa sứ. Có hai cụ già, nhân vật chính của một câu chuyện tình xa xưa lắm, ngồi nghe radio phát lại là hoài niệm, là kí ức những ngày tóc em hãy còn xanh. Có một cậu bé sắp sang tuổi hai mươi, dè dặt mà say sưa, vừa nghĩ về người yêu vừa dạo những phím dương cầm đầu tiên của một bản nhạc tình đã được hát đến nay hơn một nửa thế kỉ. Nhạc của Nat King Cole buồn lắm, nhưng sẽ không bao giờ là lỗi mốt, nhất là vào những ngày dài chìm trong góc phố xa xăm:
“Thế giới hôm nay vẫn không bao giờ ngừng nghỉ
Nên tình yêu kết thúc cả trước khi được bắt đầu”