Ban đêm, một trận gió lạnh.
Đối mặt đêm đông lạnh, Minh Ức Hàm trong lòng bỗng dưng nổi lên một chút ưu sầu. Để loại trừ đi nỗi lòng như vậy, nàng đơn giản đi tới thư phòng, tùy ý lật xem sách vở. Ai biết mới nhìn một lúc, Khải Nhứ liền mang điểm tâm đến
"Tới thử một chút tay nghề của ta."
Minh Ức Hàm mỉm cười, xua tan mây đen, buông quyển sách trên tay, nhẹ hỏi:
"Mới cơm nước xong đã ăn điểm tâm?"
Khải Nhứ nhẹ cười không nói, cầm một khối tinh tế cao quế hoa đưa cho nàng. ( Là một loại bánh in)
Nàng tiếp nhận, nhìn một chút, lại cười nói:
" Bánh này làm tinh tế như vậy, thật có điểm luyến tiếc ăn nó"
"Có cái gì luyến tiếc ? Nhanh ăn đi."
Minh Ức Hàm mỉm cười, gật đầu, lại tinh tế ăn một ngụm, tự đáy lòng khen ngợi:
"Ta cho tới bây giờ không có ăn qua cao điểm ngon như vậy."
Khải Nhứ cười mang theo một tia cười khổ
"Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, không phải....sau này sẽ không có cơ hội ..."
Nghe đến đây, Minh Ức Hàm nụ cười cứng lại, khuôn mặt mỹ lệ dần dần thay bằng nồng đậm nỗi buồn. Nàng buông cao điểm trong tay, thật sâu nói rằng:
"Đúng vậy... Ta đã quên mất... Ngày hôm nay đã là mười ba tháng mười hai..."
Khải Nhứ tìm trương cái ghế, đặt tới bên người nàng, ngồi xuống, nói:
" Sau ngày hôm nay trở về, ta sẽ đi biên quan một chuyến, đem từ thư mang tới, tin tưởng tới ngày mười lăm nhất định có thể giải trừ hôn ước." Vừa nói nàng vừa nặng nề thở một hơi " Ta cuối cùng không phụ điện hạ nhờ vả, đem người an toàn thoát khỏi kiếp nạn này!"
Nhắc tới Ngôn Hân Vân, Minh Ức Hàm trong lòng không khỏi nặng nề đau xót, trong mắt nước mắt lưng tròng chợt nhòe. Giờ này khắc này, nàng cuối cùng cũng hiểu rõ tất cả. Vì sao đối mặt với đêm đông bản thân nàng sẽ tự dưng u sầu như vậy, Hân Vân.. không phải, Hàm nhi.... Hóa ra người là nổi sầu của ta
Một lúc lâu, nàng rốt cục liều mạng nhịn xuống nước mắt, nhàn nhạt hỏi:
"Vậy ngươi huynh muội ngươi sau này có tính toán gì không?"
Khải Nhứ lắc đầu, trầm nói:
"Chờ hôn ước thuận lợi giải trừ, ta cũng sẽ đến từ quan, để cho cái tên 'Ngôn Hân Vân' này triệt để tiêu thất tại triều ca. Sau đó quay về làm chính bản thân ta...cùng đại ca trở về thỉnh tội!"
Minh Ức Hàm lập tức lệ nóng doanh tròng, cầm tay nàng, nói:
" Đừng, nếu các ngươi trở lại nhất định sẽ chết. Ta đã mất đi Hân Vân, ta không thể tiếp tục mất đi hai người bằng hữu là các ngươi...... Mấy tháng này trải qua, chúng ta ba người sớm chiều ở chung, còn hơn hẳn thân nhân, lẽ nào các ngươi thực sự bỏ lại ta cô linh linh một mình sống trên đời này?!"Khải Nhứ cũng rơi lệ, người chứ không phải cây cỏ, làm sao có thể vô tình?! Mấy tháng qua, nàng cùng Minh Ức Hàm ở chung không có gì xấu. Ngoại trừ bài xích tình cảm của Hân Vân ra, Minh Ức Hàm đối nhân xử thế đều rất nhiệt tình, thấu tình đạt lý. Nghĩ tới đây, Khải Nhứ nhẹ nhàng thở dài:
"Làm sao bỏ được? Nếu không quay về thỉnh tội, ta cả đời này cũng không tha thứ cho bản thân mình được ..."
"Không phải... Người nên trở về đến thỉnh tội là ta, không phải là các ngươi. Hân Vân là ta hại chết, đây tất cả đều là của ta sai..." Nàng rơi lệ khóc " Hân Vân lúc còn sống lo lắng nhất chính là hai huynh muội các ngươi cùng a di an toàn. Nếu mọi người bởi vì....bởi vì chuyện này mà bị liên lụy, ta làm thế nào có mặt mũi sống sót?! Mà sau này xuống dưới đó, ta lấy mặt mũi gì để gặp lại nàng...."
Khải Nhứ lau hai mắt đẫm lệ, cầm tay nàng nói:
"Không.....không hảo hảo bảo vệ chủ nhân, là ta sai. Không thể đem nàng xuống mồ bình an, cũng là vì ta bất lực. Sau này mặc kệ phát sinh cái gì, ngươi đều phải hảo hảo sống tốt. Còn nhớ ta từng nói với ngươi sao?!..... Sinh mệnh của ngươi chính là của điện hạ, nếu như ngươi không biết quý trọng, vậy điện hạ hi sinh trở nên uổng phí không đáng một đồng sao?!"
"Ta đương nhiên biết quý trọng, còn các ngươi thì sao? Các ngươi mệnh làm sao không phải nàng bảo trụ ? Vì sao các ngươi cũng không biết quý trọng đây?! Từ khi ta biết được thân phận của nàng tới nay, nàng vẫn lo lắng nhất vẫn là các ngươi an toàn, ta hiểu được các ngươi đối với nàng có bao nhiêu trọng yếu...... Nếu các ngươi gặp trắc trở, nàng nhất định sẽ không nhắm mắt.... Yến Vương đã nói qua, chỉ cần các ngươi muốn quay đầu lại tất cả đều còn kịp!! Hắn nhất định có khả năng bảo hộ các ngươi toàn thân trở ra. Không bằng, ngày mai chúng ta đến tìm hắn thương lượng?!"
Khải Nhứ lần thứ hai lắc đầu, buồn bã nói:
" Không cần, chậm mất rồi.... Hữu tướng trước đây ở trong cung từng gặp qua ca ca của ta. Ngày hôm qua lúc cứu giá, hắn cũng đã nhìn thấy ca ta ở đây. Ta phỏng chừng hắn ngay ngày hôm sau trở về đã phái người tới hoàng lăng điều tra. Chỉ cần một ngày hắn biết được không có bóng dáng công chúa điện hạ ở đó, chỉ sợ việc này cũng không giấu được nữa..."
"Đúng vậy... Ta làm sao lại quên mất điểm này?" Minh Ức Hàm lập tức bị điểm tỉnh, nói: "Đi, chúng ta hiện tại liền cưỡi ngựa đến hoàng lăng, đầu tiên đem Sắc di bọn họ đem trở về. Bằng không Sắc di rơi vào trong tay bọn họ, mọi chuyện sẽ không thể cứu vãn được"
Khải Nhứ ngăn cản nàng, nói:
"Ngươi đừng vội, ca ta lo lắng mẹ và Tiểu Diệp tử an toàn nên dự định mang họ an trí ở hành viện của Yến Vương. Cho nên hắn cùng Minh nhị công tử đã đi hoàng lăng, chúng ta ở chỗ này đợi tin tức của bọn hắn là được."
Nói rồi nàng liền kéo Minh Ức Hàm ngồi xuống.

BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT][Edit hoàn] Thu thủy trường thiên loạn hồng nhan
FanfictionVăn án: Nàng là thiên kim Hàn lâm phủ, thông tuệ động lòng người, dung nhan xuất chúng, đáng lẽ phải là một thê tử tốt, nhưng lại vì vô pháp quên đi cố sự mà cự tuyệt hôn nhân. Bây giờ, tình thế bức bách, nàng buộc phải tuyển phu, đáng tiếc do một s...