Chương 1

573 31 2
                                    

1.

"Tầng ba có một thằng mới đến, nghe bảo da thịt mềm mại, trắng trẻo lắm!"

"Mày thấy rồi sao?"

"Nghe bọn nó truyền đạt lại thôi!"

"Mắc phải tội quái gì vậy?"

"Không biết, nhưng mà thằng này bị giam vào đây thì cũng như thế cả thôi! Chắc chắn là không ra nổi!"

Đây là khu vực xấu nhất cả nước, phạm nhân đa số đều bị kết án tù chung thân, người đã vào đây rồi chưa từng nghĩ muốn chạy trốn, cứ thế trước sau làm theo các quy tắc mà sinh tồn.

Con người, luôn ham muốn sinh tồn và dục vọng, cho dù biết mình đúng là xứng danh vô dụng, nhưng vẫn dựa vào môi trường trần tục nhơ nhuốc.

"Tao biết tao biết! Thằng đó phạm tội hiếp dâm và giết người!"

Đối với đồng bạn mới các ma cũ xúm xít cực độ nhiệt tình, dù sao, đã hơn nửa năm không có người mới gia nhập, trái lại người đi cũng rất nhiều.

Trong nhà giam nơi đây, "Đi" chính là đại diện cho một loại ý nghĩa, đó là — chết.

Đến nỗi giống như con rùa rụt đầu, mọi người đều trở nên bí mật im miệng.

"Lưu Chí Hoành, hai mươi ba tuổi, hiếp dâm và giết người?" Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm vào "Bạn cùng phòng" vừa mới chuyển đến, cười ra vẻ mờ ám.

Vương Tuấn Khải đi đến nâng cằm Chí Hoành lên, dịch chuyển trái phải nhìn kỹ hồi lâu, sau đó đẩy ra, "Mày nhìn đức hạnh thế này mà cũng cưỡng bức người?! Là loại cưỡng bức nào hả?!"

Chí Hoành không nhận xét gì, cúi đầu im lặng.

Vương Tuấn Khải khinh bỉ nhíu mày, đem chăn vứt lên mặt Chí Hoành, "Cút sang phòng bên cạnh mà ngủ!"

Chí Hoành không hề nói gì, dường như đặc biệt thích ứng với sinh hoạt ở đây, ôm chăn ra cửa.

Là con người, sẵn lòng nỗ lực vì một người khác, thường thường bởi vì họ kỳ vọng vào người đó. Nhưng nếu như đã không còn kỳ vọng, sẽ xử sự như không có chuyện gì mà nhắm mắt làm ngơ. Giống như hoạt động thông thường của phạm nhân nơi đây, ngoại trừ mỗi buổi sáng theo thông lệ chạy thể dục ở ngoài, xưa nay vẫn luôn không nhìn thấy bóng dáng của một quản ngục, ngay cả cái gọi là ba bữa cơm, đều do kẻ đứng đầu đám phạm nhân quy định người đến làm, miễn sao không đến mức có thể hạ độc chết người là được. Những điều này đều là nguyên nhân khiến không ai còn ôm kỳ vọng với bọn họ, bởi lẽ bọn họ đã tự sinh tự diệt rồi.

Người cầm đầu đám phạm nhân không chỉ giữ trách nhiệm rất thiêng liêng, mà còn là một sự tồn tại tất yếu.

Bất luận giữa xã hội như thế nào, đều nhất định phải tự mình thi hành các quy tắc luật lệ, thêm nữa cần phải có sở trường đặt ra những quy tắc luật lệ cho con người. Mặc cho xã hội này có bao nhiêu xung đột, mặc cho sự tồn tại của nó có bất hợp lý bao nhiêu đi nữa.

Nhà tù là một nơi biến dạng và tồn tại nhiều điều bất hợp lý, tuy nhiên, chim sẻ mặc dù nhỏ nhưng vẫn đầy đủ ngũ tạng, nó vẫn có vị vua của mình.

Longfic / NC / Chuyển ver. / XiHong / Ngục SủngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ