P/s: Thank pạn junbaobinh đã giúp đỡ cho mình. Chap này không có gì hay đâu nên đừng ném đá mình nha!
- “Cự Giải…”
- Cự Giải!
Trong màn đêm yên tĩnh của khu rừng, tiếng hét hốt hoảng của Song Ngư vang lên. Trán cô ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt xinh đẹp tái mét lại. Bất ngờ, Ma Kết giật mình tỉnh dậy và thấy Song Ngư đang ngồi trầm ngâm nhìn về một phía gì đó rất xa xăm. Anh nhẹ nhàng tiến đến chỗ cô và nhẹ nhàng hỏi:
- Song Ngư… Có chuyện gì sao?
- Ơ… không…
Song Ngư quay mặt và ấp úng nói. Nhưng dường như ánh mắt của Ma Kết vẫn còn nghi ngờ. Bất chợt, anh nắm chặt bàn tay đang run rẩy của Song Ngư, với khuôn mặt đầy nghiêm túc anh hỏi:
- Nói cho mình biết đi. Cậu gặp ác mộng phải không?
- Mình… ukm…
Bất ngờ, đôi mắt đẫm nước của Song Ngư nhìn thẳng vào Ma Kết và nói trong tiếng nấc:
- Ma Kết… mình lo quá… Cự Giải… Mình có linh cảm không hay…
Nói rồi, cô gục đầu và lòng Ma Kết rồi khóc nức nở. Bàn tay của Kết khẽ vuốt lên mái tóc mượt mà của cô rồi an ủi:
- Không sao đâu mà. Cự Giải sẽ ổn thôi. Mình tin là nhất định Thiên Yết sẽ không dễ dàng để Cự Giải bị gì đâu…
- Nhưng…
Song Ngư nói, vẻ mặt vẫn còn chút sợ sệt còn Ma Kết thì lên tiếng:
- Để chừng nào chân cậu hết đau, tụi mình sẽ cùng đi tìm Cự Giải và mọi người, chịu chưa?
- Ukm…
Song Ngư đáp, trên môi khẽ nở một nụ cười(Đúng là pé Ngư!)… Thật may… bên cạnh cô còn có Ma Kết.
-----o0o-----o0o-----o0o-----o0o-----
- Đây… là đâu…
Kim Ngưu khẽ mở đôi mắt đen của mình ra và nhìn xung quanh. Chẳng có gì ngoài những đống đất đá ở trong cái hang lạnh lẽo và tối tăm này. Bất chợt, anh khẽ kêu lên:
- Bình Nhi…
- Ở đây không có Bình Nhi… chỉ có tôi… và anh…
Một cô gái xinh đẹp với mái tóc hồng nhạt và đôi mắt vàng lạng lùng từ đâu bước vào và nói.
- Anh còn nhớ tôi chứ, Kim Ngưu?
- Konozi… Sao em lại…
- Đừng gọi tôi như thế nữa. Anh không xứng đáng…
Cô gái tên Konozi ngắt lời Kim Ngưu bằng chất giọng tàn bạo. Kim Ngưu ngước mắt lên… nhìn cô ấy… cô đã thay đổi rất nhiều… Đặc biệt là đôi mắt ngây thơ và trong trẻo hồi trước giờ chỉ toàn là sự căm ghét và thù hận… Anh khẽ nói:
- Tại sao?
- Tại sao à? Đáng lẽ tôi mới phải là người hỏi anh câu đó. Tại sao anh lại từ chối tôi để đi mà thích cái con nhỏ kia chứ? Tôi có gì không bằng nó.
- Anh xin lỗi nhưng… trước giờ, anh chỉ xem em như một người em gái…- Kim Ngưu đáp.
- Đó là do anh chọn lựa… Một là anh chết. Hai là chấp nhận tôi…
Konozi nói còn Kim Ngưu trả lời chắc nịch:
- Xin lỗi Konozi… trái tim Kim Ngưu này đã có hình bóng của người khác rồi…
- Tốt thôi.
Konozi nói rồi bỏ ra ngoài. Cô không biết rằng Thiên Bình đang ở hang bên kia đã nghe thấy hết. Trên môi cô nở một nụ cười mãn nguyện…
- “Cám ơn cậu… Kim Ngưu…”
-----o0o-----o0o-----o0o-----o0o-----
Trở lại với Bảo Bình, Bạch Dương, Sư Tử và Song Tử đang bị lạc…:
- Nhanh lên Bảo Bình
- Mình không chạy được nữa rồi…
- Thôi được rồi. Tụi mình dừng lại ở đây đi. Chắc đám dơi đó hết đuổi theo rồi.
Song Tử đỡ Bảo Bình ngồi xuống. Cuối cùng thì họ cũng chạy thoát được. Bất chợt, Bảo Bình lên tiếng:
- Sợ nhưng mà vui nhỉ? Bạch Dương… Bạch Dương?
Bảo Bình vội đứng phắt dậy rồi loay hoay tìm kiếm cô nàng Bạch Dương và Sư Tử.
- Chúng ta lạc họ rồi!
Song Tử nói một cách tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra còn Bảo Bảo thì cuống cuồng lên.
- Không được. Trong hang động mà lạc nhau thì chỉ có…
- Có chuyện gì sao?- Song Tử hỏi.
- Vì cái hang này có hai ngã rẽ nên chỉ có một đường đúng còn ngã kia thì là… ngõ cụt…
Bảo Bình nói, ánh mắt lo lắng còn Song Tử đi loanh quanh tìm hiểu. Bất chợt, cô nàng Bảo Bảo la lên:
- Bạch Dương… Sư Tử… hai cậu ở đâu… Bạch Dương à…
- Bảo Bình…
Ở phía bên kia, Bạch Dương cũng đang la hét hết cỡ. Cô cùng Sư Tử cũng đang bị lạc. Bất chợt, Sư lên tiếng:
- Kêu gào cũng chẳng có ích gì đâu. Họ chắc đang ở rất xa chúng ta…
- Chứ giờ cậu tính sao?
Bạch Dương bực tức hỏi còn Sư Tử nói:
- Chúng ta chỉ còn cách tìm lối ra thôi. Nếu ra được, chúng ta sẽ báo cho mọi người biết để tìm Bảo Bảo với Song Tử.
- Nhưng mà…
- Không nhưng nhị gì hết. Chỉ còn cách này thôi.
Nói rồi, Sư Tử đi tiếp để lại Bạch Dương đứng đớ người ra.
- Cô không đi sao? Nhỡ may vấp phải cái gì đó giống như…
- CHỜ MÌNH VỚI.
Bạch Dương vừa hét lên vừa phóng vèo theo Sư Tử. Con đường của họ đi như dài ra gấp mấy lần.
- Đường cụt rồi.
Song Tử vừa đi vừa nói với Bảo Bình làm cô nàng trợn mắt:
- Cái gì? Chúng ta đi vào đường cụt sao? Vậy là Bạch Dương và Sư Tử đi đúng đường rồi.
- Vậy còn tụi mình?
Câu hỏi của Song tử như đánh động đến Bảo Bình. Cô thất vọng nói:
- Chúng ta hết hi vọng rồi. Chỉ còn chờ đợi thôi…
Nói rồi, cô ngồi phịch xuống đất và thở dài mệt mỏi. Đã một ngày trôi qua… không thức ăn… không nước uống… không ánh sáng… và không lối ra… Bất chợt, Song Tử tiến gần đến Bảo Bình và nhẹ nhàng nói:
- Cúng ta sẽ bỏ mạng ở đây sao?
- Mình không chắc nữa nhưng tỉ lệ sống sót chỉ được 10% thôi.
Bảo Bình ngao ngán trả lời còn Song Tử thì nói tiếp:
- Nếu chết, ít nhất thì chúng ta cũng chết cùng nhau.
Ngay lập tức, Bảo Bình quay lại nhìn Song Tử bằng ánh mắt cảm động và nói:
- Cậu muốn vậy sao?
- Ukm. Nhưng còn một điều nữa mình muốn làm trước khi chết…
- Điều gì? Có phải là… ưm
Bảo Bình chưa kịp nói hết câu thì khuôn mặt của Song Tử đã áp sát và mặt cô và dặt lên bờ môi mềm mại một nụ hôn. Bảo Bảo mở to đôi mắt kinh ngạc trước hành động của Song Tử nhưng rồi đôi mắt ấy cũng từ từ khép lại… một ách nhẹ nhàng… (Có gì tha lỗi cho mình khúc này nha!)
- “We will die… together…”
-----o0o-----o0o------o0o-----o0o------
Trên một cánh rừng, nơi đây như vừa xảy ra một trận chiến dữ dội. Toàn bộ cây cối đều bị dập nát, những viên đạn vương vãi khắp nơi trên mặt đất. Một cô gái rất xinh đẹp nằm đó… trên một vũng máu… cô đang bị thương… nhưng điều đó không có nghĩa là cô đang bất tỉnh
- Mình còn sống sao… mọi người ổn cả chứ… mọi người… mình xin lỗi… xin lỗi rất nhiều… Thiên Yết à…
BẠN ĐANG ĐỌC
fanfiction | 12 chòm sao và ngôi trường cấp 3
Fanfiction• Truyện được post vào năm 2013, tức cũng đã lâu rồi nên bây giờ đọc sẽ không tránh khỏi những định kiến. Nhưng vào năm 2013 trở về trước thì truyện này rất được yêu thích và hợp gu đọc lúc bấy giờ. • Mình KHÔNG phải tác giả của truyện này. Ngày đó...