Chap 2
"Mới không phải." Câu oán hận trừng hắn "Anh hại tôi mất phần công việc này ! Anh có biết hay không công việc này rất khó tìm? Nhất là loại công việc vừa làm mà vừa là học sinh, tôi thật vất vả mới tìm được một quán vừa bán bánh ngọt cùng cà phê, anh vừa xuất hiện liền khiến tôi bị sa thải..."
Ô ô... Nói nói , Vương Nguyên lại khóc lên, thậm chí còn đem nước mắt, nước mũi hướng ống tay áo hắn lau đi.
Ân, bẩn chết! VTK khó chịu nhìn câu "Tôi không phải nói mất việc này còn việc khác sao?" Hắn bởi vì nước mắt của câu mà không kiên nhẫn.
"Công việc làm tại quán cà phê khó tìm!" Vương Nguyên không ngại phiền nhắc lại một lần "Hơn nữa, bánh ngọt bán không hết tôi lại có thể mang về nhà..."
Kỳ thật câu cuối cùng mới là trọng điểm, giấc mộng trong công việc của câu là có thể đem bánh ngọt bán không được mang về nhà.
VTK quay đầu nhìn Vương Nguyên, có một loại cảm giác thất bại "Công việc câu làm chỉ là vì ăn bánh ngọt?"
Câu dùng sức gật đầu.
"Heo!" Bây giờ, hắn tuyệt không chút nào thông cảm với câu " chỉ biết an nhàn tình trạng hiện tại."
Có ngu nữa cũng nghe được ra hắn đang chửi câu. Vương Nguyên nhăn lại đôi mày "Anh nợ tôi một công việc!"
"Tôi sẽ thay câu tìm một công việc khác" Vì giải quyết phiền toái trước mắt, VTK chỉ nghĩ được biện pháp này "Đồng thời có tiền phúc lợi cho nhân viên..."
"Tôi không muốn cái gì tiền phúc lợi, tôi chỉ muốn bánh ngọt..."Vương Nguyên dẹt cái miệng nhỏ nhắn.
VTK nhướng mắt "Câu có di động hay không?"
Vương Nguyên gật gật đầu, từ trong túi rút ra một cái di động nhỏ nhắn xinh xắn, đưa tới trước mặt VTK .
Hắn lập tức bấm bấm lên trên hiện lên vài con số "Tốt lắm, dãy số tôi ngay cái thứ nhất, câu ngày mai gọi điện thoại cho tôi."
Tuy rằng hắn không rõ, vì sao chuyện rõ ràng không liên quan tới hắn, hắn lại giúp câu thu thập cục diện rối rắm?
Vương Nguyên rốt cục nín khóc mỉm cười "Được, tôi ngày mai sẽ đi tìm anh." Câu cười meo meo nói, xong nắm chặt điện thoại trước ngực .
VTK hai tay để ở trong túi quần, nhìn Vương Nguyën nín khóc mỉm cười tươi rói, trong khoảng thời gian ngắn nhưng lại cảm thấy có chút hoa mắt...
Đáng giận, hắn nhất định là uống lộn thuốc, mới có thể đưa cho câu số điện thoại di động của hắn.
"Tôi đi đây" VTK mau chóng nói, khẽ nhìn hai má phấn nộn kia, nếu tiếp tục như vậy, hắn sợ đầu của chính mình sẽ trở nên đơn giản giống như câu.
"Bye bye" Vương Nguyên cười híp mắt, không nghĩ sẽ nhanh chóng tìm lại được công việc, hắc hắc, trở về không sợ bị lão ba nói này nói nọ nữa.
Lê lão ba tuy rằng không phải cái đại phú hào gì, nhưng từ sau khi ông đem bán lão gia Điền, mở một công ty, ít nhiều gì cũng xâm nhập đứng hàng thứ tiểu phú bảng*.
(*tức là danh sách những người giàu có)
Chỉ tiếc bạn già đi sớm*, hơn nữa bốn cô con gái cũng không ai có tư tưởng trở thành người thừa kế công ty ông, ông một lòng hy vọng sau khi con gái gả đi, sẽ có con rể thừa kế công ty của ông, bằng không liền sinh đứa cháu, bồi dưỡng trở thành người thừa kế.
(*vợ của Lê lão gia)
Ông đã tính toán rất kỹ càng, nhưng con gái của ông lại luôn làm trái lời ông nói, hại kế hoạch của ông bị chết non.
Không được! Ông nhất định phải tìm một cơ hội, làm cho kế hoạch thành công!
Hôm nay, khó thấy được con gái lớn Vương Nguyën về sớm, tuy rằng hốc mắt hồng hồng, nhưng khóe miệng lại tươi cười.
"Nguyên Nguyên, con hôm nay như thế nào về nhà sớm như vậy?" con trai lớn của ông cũng là một trong những người kì quặc, rõ ràng có bằng cấp đại học, cố tình yêu thích chui vào quán cà phê, chỉ vì thích thú với bánh ngọt bán thừa mỗi ngày của quán cà phê.
"Con bị nữ quản lý fire!" Vương Nguyên nhắc tới không khỏi thương tâm, biểu tình trên mặt có chút suy sụp xuống.
"Như vậy a!" khóe miệng Lê Lão ba lại khẽ giương lên "Thế nào con như vậy không phải thất nghiệp? Vừa vặn, con tới công ty ba làm..."
"Không cần" Vương Nguyên một ngụm từ chối, nắm bánh bích quy trên bàn liền bỏ vào miệng.
Con trai nhiều lần cự tuyệt, làm cho Lê Lão ba có chút khổ sở "Con biết là gia đình chúng ta không cho phép có người làm sâu gạo, nhìn xem em của con, chúng nó..."
"Con biết, con biết." Vương Nguyên hai má phúng phính.
"Nhưng ba già không ngại con làm sâu gạo." Lê Lão ba cười hắc hắc."Chỉ cần con lập tức kết hôm"
"Ba già à, con cũng muốn lập gia đình nha!" Vương Nguyên mắt to tròn chớp chớp "Con nghĩ gả cho đầu bếp làm điểm tâm ngọt, cho nên con mới có thể cố gắng tìm công việc tại quán cà phê!"
Con trai cuộc đời không có chí lớn, đột nhiên Lê Lão ba có chút xúc động "Nguyê Nguyên, gả đầu bếp thực vất vả ..."
"Làm sao sẽ thế? Cô ta sẽ làm điểm tâm cho con ăn."Ba già một chút cũng không hiểu tâm tình của câu.
"Kỳ thật ba già cũng có một người tốt cho con chọn..." Lê Lão ba từ sau lưng lấy ra ảnh chụp "Đây là con một người bạn của ba già, cô ta kinh doanh một chuỗi tập đoàn thực phẩm, cô ta so với đầu bếp lợi hại hơn, mỗi ngày đều chế tạo đủ loại kiểu dáng điểm tâm, đồ ăn vặt..."
"Thật vậy chăng?" Vương Nguyên một bộ dáng có chút hứng thú, "Giống điện ảnh Johnny Depp『nhà máy chocolate 』, mỗi ngày đều phải làm rất nhiều, rất nhiều món điểm tâm ngọt?"
"Không khác lắm." Ba già thấy con trai có hứng thú, chết cũng muốn nói thành sống.
"Oa! Ba già à..." Vương Nguyên tay che ngực,mặt hớn hở vui mừng. "Nếu như lây cô ta, không phải có điểm tâm cùng đồ vặt suốt đời cũng ăn không hết?"
"Nếu như con có hứng thú, ba già có thể giúp con an sắp xếp hẹn hò." Con trai lớn tựa hồ đã mắc câu! Lê Lão ba ở trong lòng cười trộm.
Vương Nguyên lấy cánh môi khẽ cắn ngón trỏ."Nhưng là, con tình nguyện là lây cho đầu bếp..." Câu thật buồn phiền nha, hiện tại muốn câu đột nhiên thay đổi ý nguyện, câu rất khó quyết định nha!
"Gả đầu bếp chẳng bằng gả cho trùm thực phẩm" Lê Lão ba đang giúp con trai tẩy não "Con nghĩ lại xem, nếu có bà xã ở toàn tỉnh mở vài trăm đại lí, không phải đi tới chỗ nào con cũng có thể ăn sao. Hơn nữa ở mỗi một tiệm ít nhất có một vài đầu bếp, kia toàn tỉnh thì ắt hẳn có vài trăm đầu bếp giúp con nấu cơm, vài trăm khẩu vị khác nhau, vĩnh viễn đều ăn không ngấy, đúng hay không?"
Nói đến chuyện ăn, suy nghĩ của Vương Nguyên sẽ không còn minh mẩn như bình thường, nghe ba già giải thích, câu tựa hồ cảm thấy cũng thực có đạo lý, tâm động không thôi nở ra một đóa hoa cười. (Ý là tâm nở hoa)
"Nguyên Nguyên , nếu như con không phản đối, ba già sẽ sắp xếp gặp mặt, được không?" Lê Lão ba cười meo meo hỏi.
Vương Nguyën hơi nghiêng nghiêng đầu, gật gật đầu "Tốt, gả cho trùm thực phẩm, hình như là lựa chọn không tệ." Lúc này, trong óc câu chính là một đống điểm tâm đang xoay tròn. (Heo ==)
Lê Lão ba sờ sờ cằm, xem ra sau khi thu phục con trai lớn! Công ty ông đã có người thừa kế...
"Cái gì, gặp mặt?!" Trong văn phòng truyền đến một trận rống giận.
"Lần gặp mặt này con hãy sắp xếp thời gian, ba đã sắp xếp xong xuôi" Giọng nam trong điện thoại chính là lão ba của VTK.
Đúng vậy, cái người ăn no không có chuyện gì làm, ban ngày chỉ biết đánh cầu lông, buổi tối về ôm xã -lão ba! Cái người này như thế nào lại đột nhiên đề xuất một cái gặp mặt từ trên trời rơi xuống
Gặp mắt? Nực cười, bình thường VTK hắn có một đốn phụ nữ đưa lên cửa, sẽ đi xem mắt sao?
"Muốn gặp mặt thì ba tự mà đi!" VTK bất mãn tranh luận "Công việc của con bình thường bận như vậy, ba còn có thời gian muốn làm loại xiếc này?"
"Hôn nhân đại sự đâu phải là trò đùa?" Hạ lão cũng học VTK nghiền ngẫm từng chữ một. "Gặp mặt là đối với con là chuyện tốt, Hạ gia chỉ có một con trai là con, khi ba ở tuổi như con, bạn gái không có mười cũng có bảy , tám người, con tự nhìn lại cuộc sống của chính mình đi, đem chính mình giống như hòa thượng, con không quan tâm tương lai của mình, nhưng ba và mẹ con đã bắt đầu lo lắng rồi đó"
"Ba nói là nói như vậy, vậy thì như thế nào không thấy ba tới công ty giúp con?" VTK bị chọc tới khởi lên lửa giận, hống nhẹ.
"Con muốn tương lai chính mình bị hủy hoại sao" Hạ lão lạnh lạnh nói, thiếu chút nữa bị tiếng nói của con trai làm cho điếc lỗ tai.
"Được rồi, không có việc gì có thể bãi triều, nhớ rõ thứ Bảy buổi tối về nhà một chuyến"
"Ba ..." Khi VTK còn muốn thượng tấu, tại nơi khác Thái Thượng Hoàng đã cúp.
VTK hung hăng cúp điện thoại, ở trong lòng mắng thô tục. Lúc này, cửa gỗ văn phòng lại vang lên
"Tiến vào." Hắn phiền chán thấp giọng nói.