Chap 5
Sau đó, lại vô tình bổ sung thêm một câu."Hơn nữa ta đều dùng đầu lưỡi liếm nó, chỉ hòa tan trong miệng, nắm trong tay không tan!"
Nếu như là người khác, VTK - chắc chắn cảm thấy người kia là xuyên qua điện thoại muốn câu dẫn hắn: nhưng hiện nay người đang nói điện thoại chính là Vương Nguyên, một ng lấy ăn làm mục tiêu, làm sao có thể sẽ nghĩ ra lời nói \'sắc\' như vậy?
"Ăn ngon sao?" Không biết vì sao, hắn thế nhưng vì lời nói của câu có chút thất thường.
"Ngon lắm." Vương Nguyên lại hút một chút."Chẳng lẽ anh chưa từng thử ăn sản phẩm do chính công ty mình sản xuất sao?"
VTK cúi đầu nở nụ cười vài tiếng "Vậy cây dùng như thế nào phương thức ăn nó?"
"Dùng miệng a!" Người đàn ông này là nhất định là não có vấn đề! Chẳng lẽ lại dùng lỗ mũi ăn?
"A?" Trong đầu VTK xẹt qua một tia tà niệm "Tôi dạy cho câu một phương pháp ăn kẹo que, sẽ trở nên càng ngon hơn."
"Thật vậy chăng?" Vương Nguyên mở mắt to.
"Trước câu vươn đầu lưỡi của mình. ở trên mặt kẹo que vòng vòng, nhẹ nhàng mà..." thanh âm VTK mang điểm tà mị, giống một khúc đàn cello được diễn tấu một cách thật dễ nghe.
Vương Nguyên bất tri bất giác làm theo lời nói của hắn, trước vươn đầu lưỡi phấn nộn, ở đỉnh kẹo que, giống như đồng hồ báo thức quấn quanh vòng vòng, thẳng đến thân thể câu xẹt qua một chút điện.
"Tiếp theo há mồm ngậm lấy một phần ba, lại chậm rãi rút ra, lại hút vào, rút ra... Động tác này lặp lại mười lần."
"A..." Vương Nguyên phát hiện động tác chính mình có chút ám muội, thậm chí còn hừ ra ngữ điệu quái dị đến thần kỳ.
Nghe thấy câu thở gấp, thanh âm VTK cũng trở nên mất tiếng "Cảm giác như thế nào?"
"Ừ... A..." Vương Nguyên mặt nhăn mi "Tôi cảm thấy miệng thực mỏi nha! Ăn kẹo que, làm sao lại vất vả như vậy?" Câu kháng nghị nói, lại không hiểu cảm thấy có chút mặt đỏ tim đập.
"Ha ha!" VTK ở đầu điện thoại khẽ cười một tiếng."Ngày mai đến công ty tôi"
Hắn nói vừa xong, không cho Vương Nguyên cơ hội đáp lại, nói ngủ ngon liền cúp điện thoại.
Câu mím chặt môi, nhìn điện thoại trong tay, cuối cùng ánh mắt lại dời về phía kẹo que mùi vị chocolate.
Lại một lần nữa vươn đầu lưỡi, trong đầu nghĩ tới thanh âm của hắn, lại đem động tác vừa mới học, lặp lại một lần...
Câu phát giác thân thể của chính mình hơi hơi nóng lên, cũng không biết sự tăng vọt vì sao mà đến. Hừ! Ngày mai đến công ty hắn, câu nhất định phải hảo hảo hỏi rõ ràng.
Vì sao làm theo phương pháp hắn ăn kẹo que, đột nhiên câu sẽ cảm thấy thân thể rất nóng?
Buổi trưa ngày hôm sau, Vương Nguyên đi vào công ty VTK.
Bảo vệ công ty cũng không có ngăn cản câu, câu thực thuận lợi tiến vào thang máy, đi tới lầu 13 - phòng tổng tài .
Sau khi được thông báo của thư ký, Vương Nguyên đi vào văn phòng Khåi Khåi.
Vừa đi tới trước cửa, câu liền phát hiện trên bàn trà đặt đủ loại kiểu dáng bánh ngọt, bánh bích quy cùng kẹo.
Ánh mắt câu vì bừng sáng, khuôn mặt phấn nộn lộ ra một chút tươi cười.
"Tôi nghe lời anh nói đến công ty của anh." Vương Nguyên nóng bỏng nhìn con ngươi đen VTK "Điểm tâm trên bàn..." Là cho câu ăn sao?
"Ăn đi!" VTK đang bận, vẫn vùi đầu vào công văn.
Vương Nguyên căn bản đã quên hỏi hắn vì sao hắn lại kêu câu tới, bất quá, dù sao có bánh ngọt, coi như không có việc gì chỉ tới để ngắm hắn thôi, câu cũng sẽ cam tâm tình nguyện .
Câu ngồi ở trên sô pha, tự động lấy bánh ngọt mà ăn, cuối cùng cầm lấy kẹo que trên bàn.
Cây kẹo này có hình dạng giống như que kẹo hôm qua câu ăn, chẳng qua là mùi vị Hokkaido sữa nồng đậm.
Oa, câu còn chưa ăn qua mùi vị này nha! Vương Nguyên vội vàng mở vỏ kẹo ra, hướng tới miệng, mùi sữa hương nùng tản ra tràn đầy trong miệng.
"Ăn thật ngon nha!" Câu liếm kẹo que, trong đầu đột nhiên nhớ tới lời nói tối hôm qua của VTK, hai gò má giống như quả táo.
Không biết vì sao, Vương Nguyên cảm thấy mặt đỏ tim đập, câu vụng trộm liếc VTK đang làm việc, đem kẹo que bỏ ra khỏi miệng, một loại cảm giác điện giật lẻn toàn thân.
"Này..." Bởi vì trong lòng nghi hoặc không người nào có thể giải thích cho câu hiểu, câu vô lực nhìn hắn.
"Làm sao?" Rốt cục, VTK ngẩng đầu nhìn Vương Nguyên.
"Đều tại anh!" Vương Nguyên mở ra hai cánh hoa môi đỏ mọng "Ngày hôm qua anh ở trong điện thoại dạy tôi kỹ xảo ăn kẹo que, kết quả..."
VTK nhìn Vương Nguyên hồng mặt, bộ dáng muốn nói lại thôi, liền buông hết mọi công tác, bạc môi giơ lên một chút tươi cười tà mị "Kết quả như thế nào?"
Vương Nguyên cắn cắn cánh môi "Liền... thân thể thực nóng."
"A!" VTK nhìn Vương Nguyên thẹn thùng, nhịn không được đứng lên, đi đến bên cạnh câu ngồi xuống "Câu thật sự có làm theo phương pháp của tôi? Cũng là phương pháp câu sai lầm?"
"Nào có?" Vương Nguyên cong lên cái miệng "Bằng không tôi bắt chước một lần cho anh xem."
Câu vươn ra cái lưỡi, ở đỉnh kẹo que vòng quanh vài vòng, tiếp theo lại từ trên xuống thấp mà liếm.
Hình ảnh như vậy ập vào ánh mắt VTK, bị thị giác câu dẫn, làm cho hạ phúc hắn trải qua một trận tăng vọt, con ngươi đen nhìn câu liếm tới liếm lui trên cái vật hình trụ, càng làm cho cái lưỡi thơm tho.
Mẹ nó, hắn ruốt cuộc bị làm sao vậy? Là lâu lắm hắn không cùng ng khác thân thiết sao? Như thế nào đối mặt với ng có diện mạo giống bánh bao này khởi lên dục vọng?
Cuối cùng, Vương Nguyên ngậm kẹo que, cái miệng nhỏ nhắn phồng lên thành hình chữ 0, đem cây kẹo nằm im trong miệng qua lại, rút ra, lặp lại mười mấy lần, còn phát ra thanh âm ken két khiến người ta mơ mộng.
"Đủ!" VTK tiến lên cướp đi kẹo que trên tay Vương Nguyên.
"Đây là anh dạy tôi nha!" Vương Nguyên ngữ khí có chút hổn hển, đỏ mặt che kín hai má "Anh dạy tôi loại này phương pháp ăn này, tôi cảm thấy kẹo que cũng không có trở nên ăn ngon như lời anh nói, ngược lại, ngược lại... ."
Câu lấy hai tay che hai má, lời nói kế tiếp khó có thể mở miệng. Hai gò má câu như đào, phấn môi dính lượng nước miếng, bộ dáng thật đúng là câu dẫn người.
"Ngược lại như thế nào?" Thanh âm VTK có chút mất tiếng.
"Thân thể trở nên thực nóng" Vương Nguyên cúi đầu nói, tránh né ánh mắt VTK. Câu phát hiện vừa nhìn đến con ngươi đen của hắn, cảm giác liền vô cùng thẹn thùng, hai chân cũng nhịn không được kẹp chặt, giống như sẽ bị hắn nhìn thấu toàn thân.
Liền tới ngực câu...cũng không hiểu được có điểm trướng, câu là làm sao vậy? Mà hắn vì sao lại dùng loại ánh mắt này nhìn câu?
Hơn nữa... Hắn đang ngồi ở bên cạnh câu, còn nheo lại một đôi con ngươi đen?
"Anh làm... Làm cái gì?" thanh âm Vương Nguyên thật nhỏ như muỗi, vừa sợ hãi, nhưng lại nhịn không được có chút chờ mong động tác kế tiếp của VTK.
Ô... Kẹo que của hắn nhất định có vấn đề !
VTK khiêu mày rậm, cuối cùng cánh môi gợi lên một chút tươi cười tà ác. Tuy rằng lúc này không rất thích hợp, nhưng hắn lại muốn hôn môi câu, cánh môi đáng ghét lại mê người kia!
"Động tác câu ăn kẹo que không đúng."
VTK đưa tay lên, kẹo que chuyển qua bên miệng Vương Nguyên, ở cánh môi cô dao động qua lại, khiến cho câu khẽ ngâm một tiếng, hai mắt mê muội nhìn hắn.
Vì sao động tác hắn như vậy, sẽ làm toàn thân câu như bị con kiến cắn nhẹ, rất ngứa, liền thân thể cũng vậy, run nhè nhẹ ?
"Đem đầu lưỡi câu vươn đến" VTK cố ý đem thanh âm đè thấp, giống như đang thổi lên câu hồn khúc, dụ hoặc câu.
Vương Nguyên giống cái tiểu nô tỳ nghe lời, vươn đầu lưỡi, làm theo khẩu lệnh của hắn, một động tác, đầu lưỡi phấn nộn ở đầu kẹo que vòng quanh vài vòng, kẹo que trên tay hắn cũng nhẹ nhàng mà tả hữu* di động, khiêu khích đầu lưỡi câu, khiến cho câu phát ra một tiếng than nhẹ.
(*tả hữu: trái phải)
"Ừ..." Câu không biết vì sao chính mình sẽ phát ra thanh âm ái muội như vậy, thân thể cũng hơi hơi đưa về phía trước, hai tay bất lực cầm chặt cánh tay hắn.
"Có cảm giác gì?" Hắn nhìn biểu tình câu thở gấp, không nghĩ tới chẳng qua là hơi chút trêu đùa câu, biểu tình câu liền trở nên mê người như thế.
"Không, không biết..." Câu nâng lên hai mắt mê muội, thân mình càng thêm gần sát trong ngực hắn, thổi ra một hơi thở phả ở trên mặt câu, càng khiến câu tình mê ý loạn.
Thấy môi đỏ mọng câu hé mở, thân thể mềm nhũn dựa ở trước ngực hắn, hơn nữa thở gấp liếm đỉnh kẹo que, hắn rốt cục nhịn không được đem bạc môi bao phủ lên cánh môi câu, vươn đầu lưỡi đụng chạm phấn lưỡi câu, linh hoạt khiêu khích đầu lưỡi vừa trúc trắc lại tò mò của câu.
"A..." Lý trí câu tựa hồ bị bờ môi của hắn hút sạch, chỉ còn lại bản năng đáp lại hắn.
Lưỡi hắn thật ngọt, nóng quá, làm câu không thể rời đi.
Hắn nheo mắt nhìn bộ dáng mặt hồng của cây, bất tri bất giác cũng bao phủ hết mùi đàn hương trong miệng câu, thật sâu hôn câu. Qua vài phút, mới lưu luyến rời đi môi câu.
Cảm giác rất khó hình dung.Vương Nguyên ngước mặt, bộ dáng mặt không biết làm sao.
Còn lại là VTK nâng lên tươi cười có chút tà ác "Tôi so với kẹo que ăn ngon hơn đi?"