Sự đau đớn tận xương tủy thì có thể xem là đau bao nhiêu?
"đã không còn kịp nữa rồi, cha, loại đau đớn này, con đã nếm trải được rồi." Trong căn phòng u tối, Hàn Hiểu Viêm lẩm bẩm một mình.
Sự đau đớn trên tay, so với sự đau đớn về tinh thần thì căn bản không thể sánh bằng.
"Đồng...Đồng....em có biết bây giờ tôi đau đớn biết bao nhiêu không?" giọng nói khàn khàn, không ngừng vang lên trong bóng tối......
"Tiểu Đồng, cậu biết chưa? Hàn Hiểu Viêm bị thương rồi!" A Luân vô thức nói ra một câu, khiến Vu Tiểu Đồng ngẩn người.
Bị thương? Sao lại thế?
Hôm đó cậu rời khỏi, hắn rõ ràng còn rất tốt mà!
"cậu không nhìn nhầm chứ?"
"đương nhiên là không, trên tivi cũng chiếu rồi!" Triệu Luân ở bên cạnh nhanh chóng gặm hết miếng táo còn lại, sau đó chuẩn xác ném hột vào trong sọt rác, "mở hội kí giả, cũng có thể bị thương, quả nhiên là người danh tiếng và người thường không giống nhau."
"hắn, hắn sao lại bị thương?" Vu Tiểu Đồng chỉ cảm thấy đầu óc bấn loạn.
"không biết a!" Triệu Luân lắc đầu, "tiết mục trên tivi cũng không nói rõ nguyên nhân gì mà hắn bị thương."
Một câu "không biết" khiến cậu đứng ngồi không yên!
Rõ ràng là hắn, là hắn khiến cậu thương tâm. Hắn chỉ thích nhạc cậu hát mà thôi, trong lòng rõ ràng biết đáp án này, nhưng khi nghe thấy hắn bị thương, lòng cậu vẫn cứ co thắt lại.
Sau đó, trong lúc cậu hồi thần lại thì cậu đã đi đến trước cửa biệt thự này.
Cậu không phải là không muốn gặp hắn sao? Tại sao lại đến nơi này.
Cơ thể, thậm chí còn hành động nhanh hơn cả suy nghĩ.
Nhìn màn đêm tối bao quanh biệt thự, Vu Tiểu Đồng hít một hơi sâu.
Lần đầu tiên biết được, đêm tối ở biệt thự, thì ra là cô đơn như vậy.
Móc ra chìa khóa, Vu Tiểu Đồng mở cửa biệt thự, nhẹ nhàng đi vào trong.
Hắn về nhà rồi sao? Hay là vẫn còn ở bệnh viện?
Cậu thậm chí không có dũng khí gọi điện đi hỏi chị Hoa, thương tích của hắn như thế nào rồi.
Một bước, hai bước.....lẳng lặng đi vào biệt thự, cơ hồ ngay cả bước đi cũng không phát ra tiếng.
Từ từ đến gần phòng của hắn, hơi thở của cậu bất giác trở nên khó khăn. Tay, nắm lấy tay cầm, cậu vội hít một hơi sâu. Đi vào xem sao, chỉ có tận mắt nhìn qua vết thương của hắn, xác định không có gì đáng ngại, cậu mới có thể yên tâm.
Cạch!
Chốt khóa khẽ vang lên.
Chưa đợi Vu Tiểu Đồng đẩy cửa ra, bên trong đã có một lực mạnh, lôi cậu vào trong phòng.
"a!" cậu giật mình hét lên. Cả người đã bị ôm vào vòng tay vững chắc.
Hơi thở quen thuộc, loại lực đạo ôm người này, dù cho không có đèn, không có bất kì âm thanh nào, cậu cũng biết đối phương là ai.
Trong căn phòng u tối, chỉ có anh trăng bên ngoài cửa sổ rọi vào, mang đến một tia sáng mong manh.
Hơi thở nặng nhọc vang lên bên tai cậu, "tại sao còn đến đây? Em không phải đã chạy trốn khỏi tôi rồi sao?"
"anh....anh bị thương?" cậu mở miệng nói, cậu bị hắn ôm chặt vào lòng, hiển nhiên không nhìn thấy biểu tình bây giờ của hắn.
"sao, em cũng biết tôi bị thương à?" hắn 'phụt' cười một tiếng.
"tôi ở nhà xem tivi."
"vậy thì nếu như tôi không bị thương, có phải em sẽ không đến?" hơi thở của hắn càng thêm nặng nhọc.
Cậu sửng sốt không biết nên trả lời thế nào, cậu căn bản chưa từng nghĩ qua vấn đề này.
Hai cánh tay ôm lấy cậu bỗng dưng buông ra, tuấn nhan của hắn đột nhiên in vào ánh nhìn của cậu, ánh trăng mông lung rọi vào nửa khuôn mặt của hắn, khiến cho sắc mặt hắn còn trắng bệch hơn trên tivi.
Trông hắn lúc này, không còn là thiên tài âm nhạc cao ngạo kia, mà giống như một nam nhân làm tất cả để có được câu trả lời!
"Đồng, tại sao muốn chạy trốn khỏi tôi? Tại sao lại trở nên sợ tôi? Không lẽ tôi thích nhạc của em, đối với em là không thể tha thứ sao?" Hàn Hiểu Viêm hỏi. Đồng của hắn, chỉ có Đồng của hắn, hắn không muốn cậu chạy trốn khỏi hắn, không muốn cậu sợ hãi!
"đó là bởi vì tôi hy vọng anh thích con người của tôi, chứ không phải là giọng hát của tôi." Cậu thật sự để tâm là điều này.
"có gì khác nhau sao?"
"đương nhiên là khác nhau. Nếu như anh chỉ thích giọng hát của tôi, vậy thì đó căn bản không phải là tình yêu đích thực." Tình yêu là tình cảm, chứ tuyệt đối không phải là chỉ đơn giản là thích giọng hát.
"tôi yêu em, Đồng." Không lẽ tình yêu của hắn đối với cậu, còn chưa phải là tình yêu đích thực sao? Chỉ yêu một mình cậu, yêu đến khắc cốt ghi tâm.
,cậu cắn môi, "vậy thì anh trả lời tôi, giọng hát của tôi hay con người của tôi, anh thích cái nào hơn?"
Câu hỏi hai chọn một, cậu nín thở chờ đợi hắn trả lời, còn hắn, lại như suy tư cúi mâu xuống.
Qua một hồi lâu, Vu Tiểu Đồng cười cay đắng, "thôi đi, tôi đã biết câu trả lời, tay của anh....chắc không có gì đáng ngại." Cậu liếc mắt nhìn bàn tay băng đầy dây băng trắng, "tôi...tôi về đây."
"thích giọng hát của em, là điều đương nhiên." Hàn Hiểu Viêm đột nhiên mở miệng, "từ lần đầu tiên tôi nghe thấy bài hát của em trên mạng, thì đã si mê giọng hát ấy rồi. đối với tôi mà nói, đó là giọng hát bẩm sinh. Muốn có được giọng hát ấy, là cảm giác mãnh liệt đầu tiên tôi có được từ khi sinh ra đến nay."
Ngẩn đầu, hắn nhìn cậu chằm chằm, "sau đó, tôi gặp được em, tôi muốn em chỉ hát cho riêng mình tôi nghe, muốn giọng hát của em chỉ thuộc về mình tôi. Nhưng.....không biết từ lúc nào? Tôi cư nhiên muốn cả người em đều thuộc về tôi. Muốn ôm em, muốn chạm vào em, muốn hôn em, thậm chí còn muốn hòa em vào xương máu của tôi. Nhìn không đủ, nghĩ không đủ, thậm chí không biết khi nào sẽ chán ghét. Tôi từ trước đến nay không hay biết, thì ra si mê một người lại có thể si mê đến mức như vầy."
Hắn nhẹ nhàng vén lọn tóc của cậu, in lên môi mình, "Đồng, tôi si mê giọng hát của em, nhưng....tôi càng si mê con người của em, si mê đến không thể dứt được. Nếu như có một ngày, em thật sự rời khỏi tôi, vậy thì tôi sẽ điên lên, sẽ trở thành một tên biến thái điên cuồng." Đừng rời xa hắn, sự rời xa của cậu, dù chỉ là một phần một trăm, hắn cũng không thể chịu đựng được.
"cậu thật sự là một tên biến thái điên cuồng." Đột nhiên âm thanh vang lên, xen vào cuộc nói chuyện của hai người, môt cây dao nhỏ sắc bén áp sát cổ Hàn Hiểu Viêm.
"Jerry?" hắn sửng sốt, cánh tay ôm lấy Vu Tiểu Đồng bất giác thu chặt hơn.
"không sai, là tôi! Tuy rằng rất không muốn ngắt lời của hai người trong lúc này, nhưng tôi nghĩ, tôi cần phải cho người nam nhân vô tri này nhận thức rõ sự thật cậu là ác ma." Jerry nói rồi áp con dài trong tay sát cổ Hàn Hiểu Viêm hơn, "buông nam nhân này ra, để cậu ta đứng bên vách tường."
Hàn Hiểu Viêm buông hai tay, ánh mắt chỉ thị Vu Tiểu Đồng đứng sang một bên.
"cậu trai, cậu yêu người này sao?" Jerry nhướng mày, hỏi Vu Tiểu Đồng.
"a, ông....ông mau bỏ cây dao trong tay ra, không lẽ ông không biết như vậy là phạm tội sao?" Vu Tiểu Đồng căn bản không trả lời câu hỏi của Jerry, chỉ khẩn trương nhìn cây dao trong tay đối phương, thầm sợ nó tổn thương Hàn Hiểu Viêm.
"cậu phải biết, hắn căn bản là ác ma!"
"ác ma?"
"cha hắn từ đầu đến chân chính là một ác ma, ép chết mẹ của hắn! Tại sao chứ.....tại sao? Mộng chỉ muốn sống cùng tôi a! tại sao phải ép cô ấy đi đến bước đường cùng, chỉ còn cách tự sát chứ?" giọng nói của Jerry mang tiếng nấc. Dù cho bao nhiêu năm đã qua, nhưng bất luận thế nào, ông ta đều không thể quên người nữ nhân duy nhất mà cả đời này mình yêu.
Vu Tiểu Đồng giật nảy mình, làm sao cậu cũng không ngờ gia đình Hàn Hiểu Viêm lại như vậy. Trên báo và tạp chí, chưa từng nhắc đến cha mẹ hắn, còn hắn cũng chưa từng nói việc của cha mẹ hắn cho cậu nghe.
Bởi vì cậu bản thân là cô nhi, không có cha mẹ, cho nên bỏ lơ đi việc này, hắn--chắc cũng có cha mẹ a!
"mẹ của anh....mất rồi sao?" Vu Tiểu Đồng nhìn Hàn Hiểu Viêm.
"đúng, đã chết rồi."
"vậy còn cha của anh?"
"cũng chết rồi." hắn lãnh đạm nói.
Nói như vậy, hắn cũng là cô nhi sao? Cậu sửng sờ nhìn hắn, sự mềm lòng một lần nữa bị khơi dậy.
Nếu như không phải là cảnh tượng trước mắt, cậu thật sự rất muốn ôm lấy hắn, xoa dịu đi sự đạm nhiên giữa mi mày hắn.
"nhìn thấy rồi chứ! Người nam nhân này căn bản không có tình cảm!" Jenny nói, "năm đó, hắn rõ ràng nhìn thấy cha hắn ôm mẹ hắn chạy vào trong biển lửa, nhưng hắn không ngăn cản, chỉ mở to mắt nhìn cha mẹ hắn bị thêu chết, không hề rơi một giọt nước mắt!" nếu như khi ấy, Hàn Hiểu Viêm có thể ngăn lại, có thể kéo dài chút thời gian, đợi đến khi ông ta đến, vậy thì có lẽ Mộng sẽ không chết! Càng không thể ngay cả xương cốt cũng hòa cùng người nam nhân đáng chết kia, không thể chia rời.
"nam nhân, cậu căn bản không nên yêu người nam nhân này!" Jerry ngập ngừng, khẩu khí đầy oán hận.
"Đồng, em sợ tôi sao?" Hàn Hiểu Viêm chỉ nhìn chằm chằm Vu Tiểu Đồng, muốn nhìn rõ biểu tình trên mặt cậu.
"tôi...."
"nam nhân, chỉ cần cậu nói sau này sẽ không yêu người nam nhân này, vậy thì tôi có thể bỏ qua cho cậu!" Jerry uy hiếp, "tôi đã cài mìn xung quanh biệt thự, chỉ cần tôi nhấn nút, căn biệt thự này sẽ nổ tung thành cát bụi."
BẠN ĐANG ĐỌC
Tình Yêu Độc Chiếm Của Ác Ma
De Todođam mỹ, nhạc sỹ phúc hắc công, nhân viên thụ, độc chiếm, he, chuyển ver