PHIÊN NGOẠI: NHÂN QUẢ KIẾP TRƯỚC

10.2K 414 11
                                    

Phiên ngoại

Nhân quả kiếp trước

Chu Minh Hàm tới câu lạc bộ Bóng Đêm đúng vào mười giờ tối, người sống về đêm đều cho đây là thời điểm phấn khích. Lúc đi vào y nhíu nhíu mày, có chút bất mãn đối vời việc Lý Duy Thâm đem dự án hợp tác trọng yếu như vậy bàn bạc ở loại địa phương này, mày hơi nhăn lại.

Kẻ dẫn đường thấy y sắc mặt không tốt cũng không dám nhiều lời, cái mặt âm thầm nhăn nhó đưa hắn vào một căn phòng.

Vừa vào sắc mặt Chu Minh Hàm càng khó coi hơn, Lý Duy Thâm đang ôm một thiếu niên kịch liệt hôn đến nồng nhiệt, từ góc này có thể thấy thiếu niên sắc mặt ửng đỏ sắc, lông mi rung động cùng khóe miệng bị hôn chảy xuống một đường chỉ bạc.

Đầu lưỡi Lý Duy Thâm rời khỏi miệng thiếu niên, rồi lại chậm rãi liếm đến khóe miệng, miên đến bên tai, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai trắng nõn khéo léo kia. Thiếu niên trong ngực nhẹ nhàng run lên, lại gắt gao ôm cổ của hắn, hình ảnh sắc tình mà mỹ hoặc.

Khuôn mặt người dẫn đường cũng nhăn lại, mình là có bao nhiêu xui xẻo mới tiếp nhiệm vụ này, ông chủ thật sự rất tùy hứng.

Xem ra vị này quả thật mị lực phi phàm, đều hơn nửa năm còn không có chán ghét!

Chu Minh Hàm nhìn một màn này đáy lòng dâng lên một trận phiền muộn khó hiểu, y cố tình dành thời gian công tác chính là đến để xem vị thiếu gia này diễn đông cung sống sao?

Chu Minh Hàm ho một tiếng thật mạnh, Lý Duy Thâm còn không có phản ứng gì, ngược lại thiếu niên kia hoảng sợ mãnh liệt đẩy Lý Duy Thâm, thất kinh nhìn về phía cửa. Trong đôi mắt ướt át tràn đầy kinh hoảng, mặt đỏ đến có thể lấy máu, làm đáy lòng Chu Minh Hàm rung động.

Lý Duy Thâm ngẩng đầu thấy y đến, có chút bất cần đời kêu một tiếng "Hàm ca" .

Chu Minh Hàm bất động thanh sắc áp chế tia khác thường trong lòng kia, tiến đến đối diện bọn họ ngồi xuống!

Hàn Kỳ có chút không biết làm sao ngồi ở trên đùi Lý Duy Thâm ấp úng nói: "Thâm, Thâm ca anh nói chuyện a! Em, em đi ra ngoài trước vậy?"

Lý Duy Thâm không nhẹ không nặng tại trên ngực hắn nhéo một cái, có chút sắc tình nói: "Cứ ngồi đấy!"

Nói xong lại ngẩng đầu đối Chu Minh Hàm nói: "Hàm ca sẽ không để ý như vậy đi?"

Chu Minh Hàm trong mắt tối sầm nhìn không ra cảm xúc, ngữ khí bình thản đáp: "Không để ý."

Hàn Kỳ ngồi ở đối diện một trận xấu hổ, đôi mắt không biết nên nhìn hướng nào.

Trong lúc bàn bạc, khóe mắt Chu Minh Hàn thoáng nhìn qua Hàn Kỳ một cái liền nhăn mày. Đứa bé kia quả thật lớn lên xinh đẹp, khuôn mặt tinh xảo như họa. Chính là huyết sắc rút đi khiến khuôn mặt tái nhợt mang theo vẻ bệnh trạng, cả người hắn càng thêm gầy yếu, đáy mắt cũng mang theo vẻ thản nhiên trong suốt. Tuổi còn nhỏ, thoạt nhìn bộ dáng mười bốn mười lăm tuổi, rõ ràng còn chưa trưởng thành.

Đối với Lý Duy Thâm vốn có chút không mong đợi, giờ phút này lại sinh thêm vài phần chán ghét, nếu không phải hai nhà coi như có giao tình lại là trong thời điểm còn hợp tác, y thật không muốn tới gặp cái loại hoàn khố công tử này! ("Hoàn khố" – trích từ bốn chữ "hoàn khố tử đệ", cụm từ này ý chỉ những kẻ con nhà giàu ăn chơi trác táng, phá gia chi tử ngày xưa.)

Trọng sinh chi Hàn KỳNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ