- Cảm ơn ông, trà rất ngon.
Đây là một lời khen đầu tiên trong ngày mà Chiêm Thế Sai nhận được. Ông không thấy điều này là có thể làm cho lòng sướng rơn người, cũng không vì nhận được nhiều lời tương tự như thế mà làm chai đi niềm vui đó. Và không lâu nữa thôi, sẽ có một điều kỳ diệu nào đó làm thay đổi tâm hồn ông.
Nó sẽ đến nhanh thôi, chẳng còn bao xa nữa đâu.
- Chúc các vị một ngày mới tốt lành. Cảm ơn vì đã ghé đến quán trà nhỏ này của chúng tôi. - Chiêm Thế Sai nở một nụ cười, vẫn dõi theo những tấm lưng non nớt cho đến khi khuất sau cánh cửa gỗ.
Rời khỏi quán trà, cả bốn người họ tiếp tục sải chân trên những con đường dài. Mùi đất ẩm bốc lên sau đợt mưa vừa trút xuống lên thị trấn Bournemouth cách đây vài phút trước. Thật may mắn vì đó chỉ là những cơn mưa phùn, lất phất đâu đó những chiếc cờ của nước nhà được treo trên những ngôi nhà cao lớn. Có vẻ như những con người cư trú trong đó, chắc họ cũng thuộc bậc quý tộc như một ai đó thôi.
- Edward này, chúng ta khi nào mới đến nơi vậy?. - Jeremiah nheo mắt lại khi những tia sáng từ phía trên bầu trời hắt vào đôi mắt tím, đem cho cậu một cảm giác thật khó chịu.
Những giọt mồ hôi nhễ nhại dưới những tấm thân gầy, nhỏ bé. Cái nóng bao trùm lấy những con người đến độ chỉ muốn tìm lấy một cái ao gần nhất để lao đến. Phải chi rằng nếu có một cơn mưa rào đổ xuống, làm tan chảy mức nhiệt độ ban nãy thì thật tốt biết nhường nào. Dù sao thì ước vọng này cũng không thể vang đến tận trời cao, vang đến khi nào có người hiểu được mới thôi. Nhưng nếu có một ai đó nghe được, thì họ sẽ làm cách nào để đáp lại khi bản thân mình không thể với gọi đến tiếng lòng của người khác?.
Trong mắt người đời, đâu là chỗ dựa niềm tin vững chãi cho nhau?.
- Ta không nghĩ đây thực sự là một ý tưởng hay đâu.
Jeremiah ngước mặt nhìn Edward, nói với anh bằng một thái độ không mấy hài lòng.
- Thiếu gia, nhưng sở nguyện của Hầu tước là muốn cậu đưa tiểu thư Alice đến đây để du ngoạn mà, phải không?
- Ta biết. - Im lặng được một khoảng không lâu, cậu lại lên tiếng. - Ngươi nên nói với ta sớm hơn thay vì muốn giữ kín chuyện này với Ngài ấy, điều này chẳng mấy vui vẻ đâu.
Có lẽ trò chơi "trốn tìm" và khả năng giả vờ của anh bây giờ đã đến độ suy yếu rồi. Suy đi nghĩ lại, nó vẫn chưa thực sự được bắt đầu. Thú thật, Edward không tìm được bất cứ một manh mối nào cho chuyến đi lần này, hoặc cụ thể hơn là người đã hình thành nên cái mê cung này, ai là người đã đứng đằng sau giật dây?. Edward chỉ khẽ giật mình một tí rồi mỉm cười nhìn cậu.
- Nè, thiếu gia, Ngài có gì cho tôi ăn không, tôi sắp chết đói đến nơi rồi đây này!.
Clyde chạy ào đến bên cạnh cậu, khuôn mặt sắp ứa lệ vì đói. Cậu cũng không quan tâm lắm vì biết trước thế nào tên người hầu gàn dở này cũng đem cả đống thức ăn bên mình, nhưng có lẽ kho lương thực của hắn cũng gần cạn kiệt nên mới chạy đến đây để cầu cứu. Jeremiah vẫn mặc nhiên bước đi, mặc cho Clyde chạy theo than thở cùng với cái bụng rỗng tuếch thức ăn của mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
Gia tộc Ác Ma
Action♣ Khuất sau những hàng cây ở vùng ngoại thành London yên bình là tòa lâu đài của gia tộc Heathcote. Người ngoài không ai dám đến gần tòa lâu đài, họ khiếp sợ nó cũng như những con người cao sang sống trong đó. Heathcote là một trong những gia tộc da...
