Nó nhíu mày ngã lung ra nhìn những ngôi sao lấp lánh trên trời kìa. Nói thực cả tháng qua nó đã sống thực sự rất hạnh phúc, giống như trong mơ vậy. Có đầy đủ mọi thứ mà con người luôn ao ước, cuộc sống bình dị đơn giản nhưng hạnh phúc, có công việc, có bạn bè và quan trọng nhất là có tình yêu.
Nó không biết nên nói như thế nào nữa, nó bây giờ không còn giống như lúc trước nữa, lúc trước nếu có tình yêu, nó hận không thể chạy ra ngoài đường mà la lớn lên rằng mình đang yêu, và la lên người yêu mình tuyệt như thế nào. Nhưng mà trải qua bao nhiêu chuyện, cách đối xử của nó trong tình cảm dường như cũng thay đổi nếu như không phải nói là thay đổi hoàn toàn mới đúng . Giờ thì nó chỉ mong ước bình bình an an mà thôi, cư thế nhẹ nhàng mà thôi, chứ không muốn ầm ĩ. Hay có thể nói, bây giờ nó không còn như lúc trước, bỏ ra tất cả để giữ , để yêu. Bây giờ nó dường như vẫn cố gắng nằm trong vỏ bọc của mình, có lẽ nó đang sợ, sợ rằng bản than sẽ lại bị tổn thương, sợ rằng những thứ này giống như một giấc mơ vậy, cứ như làn khói mà bay đi mất, hay sợ rằng chỉ cần nhắm mắt lại , cũng chỉ còn mỗi mình với bóng tối mà thôi.
Nó biết cô đang cố gắng đối xử tốt với nó, nhưng càng tốt, nó lại càng không nghĩ rằng điều này giống như tình yêu, mà dường như giống như một người đang chuộc lỗi thì hơn. Nhưng mà cho dù đã từng bị phỏng, thì bản than cũng chưa hoàn toàn sợ nước nóng. Tuy đã như thế, nhưng mà nó vẫn không dám hay không muốn buông tay chút nào.
Nó vẫn còn nhớ những ngày trước kia khi mà cả hai vẫn chưa quen nhau, nó chỉ mong ước sao, được đứng từ xa nhìn cô, được nhìn thấy cô cười, thấy cô vui vẽ, khi nhìn thấy cô không vui thì trong long nó cũng không khá khẩm hơn gì, cũng rất đau khổ, rất nhói long. Có nằm mơ nó cũng chưa bao giờ mơ, chưa bao giơ dám nghĩ đến một ngày nó có thể được bên cạnh cô, cho dù chỉ với tư cách là một người bạn chứ đừng nói là một người yêu cả. Cho nên khi chính thức được xác nhận mối quan hệ người yêu này , long nó thực sự rất kích động, phấn khích, cái cảm giác mà chính bản than nó cũng không thể nào diễn tả được hết. Có lẽ cũng vì thế, cho nên chỉ cần được bên cô một chút thôi, được cô ban cho một chút tình yêu thôi, thì cũng đủ làm chon ó thấy vui thấy thoã mãn rồi. nhưng mà con người vốn dĩ là động vật tham lam mà, muốn một được một, thì lại càng muốn them nhiều, có them nhiều hơn nữa, nó ngày càng có them nhiêu long tham. Hy vọng có them nhiêu thời gian bên cạnh cô, nó hy vọng có thể làm được nhiều việc bên cạnh cô, quan tâm yêu thương cô nhiều hơn. Nhưng mà những điều này dường như lại khiến cô trở nên khó chịu, làm cho cô cảm thấy mệt mỏi, phiền muộn. Nó chợt giựt mình khi mà bản than vốn dĩ muốn làm cho cô vui vẻ hơn hạnh phúc hơn, nhưng kết quả lai trở thành làm cho cô thấy không vui hơn nữa.
"Em đang suy nghĩ gì mà cau chặt mày thế?" cô xoa nhẹ mi tâm của nó , nhẹ giọng hỏi, ở chung thời gian này, cô nhận ran ó hoàn toàn không còn giống như lúc trước nữa, nó lúc trước lúc nó cũng vui vẻ, miệng thì tươi cười, nói lien thoắt không ngừng làm cho cô thấy đau cả đầu luôn , vậy mà bây giờ thỉnh thoảng nó mới lên tiếng hay là chỉ khi nào cô hỏi thì nó mới lên tiếng trả lời, nhưng kiểu trả lời cũng là theo dạng hỏi gì trả đó, hay thậm chí còn tệ hơn nữa thì chỉ trả lời đúng sai, phải hay không mà thôi. Chẳng những thế, cho dù thời gian này, cô cũng đã rất cố gắng quan tâm nó hơn, dành nhiêu thời gian chon ó hơn, cả hai cũng trải qua những thời gian yêu nhau giống như người bình thường nhưng mà cô cảm nhận được giữa hai người dường như vẫn có bức tường vô hình, mà bức tường này vốn dĩ là của nó dựng lên, làm choc ô và nó vĩnh viễn bị kẹt giữa hai bên , làm sao cũng không vượt qua bức tường này vậy. Cô biết nó vẫn giữ mình trong bức tường đó, bao bọc lấy, hoàn toàn không dám vượt qua, co biết nó đang lẩn tranh, đang hoảng sợ, đang lo lắng, bản than lại bị tổn thương. Xem ra những gì cô đã làm thực sự đã tổn thương đến nó nhiều quá rồi thì phải, cô thực sự không biết phải làm như thế nào để giúp nó, làm chon ó có thể thả long, làm cho nó trở thành lại như lúc trước. Chẳng những thế, dạo này cô nhìn thấy nó rất u sầu, rất thường nhíu mày, thường hay ngẩn người nhíu mày nhìn xa xăm , giống như đang nghĩ đến điều gì đó rất hệ trọng, nhưng mà cô lại không thích khi nhìn nó như thế.