Chỉ là một trong nháy mắt, nụ cười Lâm Tử Huân cứng ở bên môi, phản ứng đầu tiên chính là xoay người chạy trốn, hiển nhiên người trước mắt đã sớm ngờ tới phản ứng của cô, tựa như lão ưng bắt con gà con dễ dàng bắt được cổ áo của cô lôi vào bên trong nhà, khóa cửa.
"Buông tôi ra."
Bị áp chế ở trên tường, Lâm Tử Huân mạnh mẽ hướng người phía trước quát lớn, trái tim tựa hồ sắp nhảy ra thân thể, cô quả thật sắp điên rồi, vì sao lại là anh? Mở cửa lại là Thiệu Diên!
Anh vẫn mặc trước sau như một áo sơ mi trắng đơn giản, cúc áo ở ngực mở ra, lộ ra lồng ngực tinh tráng mê người, cô nhìn cũng biết xúc cảm là cỡ nào lửa nóng, nụ cười nhạo báng ở khóe môi anh chứng tỏ tất cả, đều là cố ý! Đều là anh an bài!
Thiệu Diên thật chặt giam cầm cô, làm cho cô không cử động được chút nào, cười xấu xa khi thực hiện được:
"Lần này cô đừng mơ tưởng chạy mất, tôi cũng thuận tiện muốn cô nhìn một chút thế nào gọi là bất lực, có lẽ tôi nên để cô thử phương pháp "nhân đạo" không tồi của tôi một chút."
"Anh. . . . . ."
Lâm Tử Huân đỏ mặt giận dữ! Hạ lưu, anh đối với mỗi người đàn bà đều là như vậy phải không? Lúc trước vì anh, cô chôn bản tính của chính mình, cho là đi theo anh có thể lấy được tình yêu của anh, kết quả tất cả đều là si tâm vọng tưởng, cho nên hiện tại cô cần gì che giấu mình nữa, dù sao đánh chết cô cũng sẽ không thừa nhận mình là Lâm Tử Huân, hướng mặt của anh rống to:
"Ít dọa tôi, tôi mới không sợ anh."
Một giây kế tiếp Thiệu Diên biến sắc mặt, hô hấp nóng rực phun ở cổ của cô, rút đi hơi thở của cô, chỉ là làm thế nào anh cũng không tìm được mùi thơm phảng phất thuộc về Lâm Tử Huân trẻ trung, trên cơ thể người phụ nữ này trừ hương vị thanh khiết vẫn là hương vị thanh khiết. . . . . . Anh cau mày đứng dậy thật sâu đưa mắt nhìn cô:
"Cô thật sự không phải là Lâm Tử Huân."
Tâm nảy lên, Lâm Tử Huân không nhịn được nói:
"Tôi còn phải nói mấy lần anh mới cam tâm, tôi mới không phải người anh nói cái gì Lâm Tử Huân, tôi chỉ là một công nhân làm vệ sinh."
"Cô tên gì?"
Thiệu Diên cẩn thận quan sát từng biểu cảm của cô, muốn từ trên người cô lấy được đầu mối.
"Thiệu Huân."
Ngắn gọn mà nói ra, lòng bàn tay cô lại bắt đầu đổ mồ hôi, Thiệu Huân là cô tùy ý nghĩ, lấy từ tên của anh và mình, ám chỉ ý tứ quá rõ ràng, bởi vì chưa bao giờ nghĩ tới có thể đối mặt với anh như vậy, nhất định anh sẽ hoài nghi.
"Cô thích hương hoa Lavender sao?"
Gần như là phản xạ, Lâm Tử Huân lộ ra biểu cảm chán ghét, nhớ tới năm đó anh khinh thường quà tặng của cô, liền dung nhập vào tình cảm cười nhạo:
"Đó là cái thứ quỷ gì? Nghe qua khó đọc muốn chết rồi, còn không bằng tinh dầu hoa lê."
Chợt buông Lâm Tử Huân ra, trong mắt Thiệu Diên chợt lóe lên thất vọng không để cho cô nhìn thấy, thậm chí ngay cả chính anh cũng không phát hiện ra. Nếu như không phải là cô ta che giấu quá tốt, vậy cô ta thật sự là không phải là Lâm Tử Huân. . . . . .
BẠN ĐANG ĐỌC
Trời Sáng Nói Tạm Biệt
RomanceTác giả: Đường Nhã Editor: Sunshine Convert: ngocquynh520 Thể loại: hiện đại, HE, ngược trước sủng sau, 3s, sắc, 1vs1. Số chương: 10 Nguồn: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?f=173&t=305567