Chương 102

472 12 0
                                    


  - Dạ, bác à, vào vào chậm quá rồi để trộm nó chạy mất, thật đáng tiếc. May mà nó để lại vật chứng nè!_ Tôi giơ bộ quần áo ra. Tôi thừa biết bộ quần áo này là của ai và cũng biết cái kẻ 'trộm' vừa nãy là ai, chỉ là không nói ra mà thôi. Tôi giận đến nghiến răng nghiến lợi chỉ muôn băm vằm tên cầm thú đó ra làm vạn mảnh thôi. Nhưng sự giận dữ rất nhanh chóng được tôi kiềm chế và trôn nó lại trong lòng, vẻ mặt vẫn rất tươi tỉnh.

- Đó không phải...Ơ, dạ!_ Ả Nga suýt chút nữa thì thốt lên tên của chủ nhân tang chứng mà tôi cầm trên tay, nhưng nói được nửa chừng thì nín thinh. Tôi biết ả vừa nhận được một cú véo đau điếng của bà Lam và cái nhìn sắc lẹm của lão Quốc. Tôi cười lạnh trong lòng, thì ra bọn họ biết nhưng vẫn bao che cho nhau.

- Thôi, nó chạy rồi thì mọi người giải tán đi, cháu cũng về phòng đi. Ta buồn ngủ rồi._ Nói rồi bà ta quay ngoắt 360 độ, rời đi.

- Dạ, cháu còn một việc không biết có được không?_ Tôi hơi ngập ngừng khi đề cập đến vấn đề này.

- Nói đi!_ Lão Quốc lạnh lùng đáp. Tôi nhanh chóng đưa ra đề nghị - Tối nay cô bé này là người bị hại, cháu sợ kẻ trộm sẽ lại lẻn vào phòng nên muốn đưa cô bé này về phòng của mình.

- Được rồi, đưa nó về đi._ Lão đồng ý một cách cực kì nhanh chóng, tuy nhiên ba cái miệng lại đồng loạt lên tiếng ngăn cản. Chỉ là mọi chuyện không theo ý bọn họ, phải biết tôi là con át chủ bài quan trọng nhất, đắc tội với tôi thì bọn họ đừng mong có một xu nào từ Kỳ. Đây là lần đầu tiên tôi thấy vị trí của mình quan trọng đến như vậy.

Tôi dẫn Ánh về phòng, mang đồ ra cho nhỏ thay rồi mang cơm ra cho nhỏ ăn. Nhìn con nhỏ cứ ngấu nghiến mà tội nghiệp. Có lẽ nhỏ đã bị bỏ đói lâu lắm rồi. Mặc dù tôi chưa bao giờ phải chịu tình cảnh như vậy nhưng tôi cũng hiểu đói mà không được ăn sẽ khổ sở như thế nào. SAu khi ăn xong, hai đứa hàn huyên thêm một lúc rồi lên giường đi ngủ.

Hôm sau tôi vẫn không thể nào thiếu trách nhiệm với việc học hành của chính mình nên gọi Ánh dậy, muốn đưa nhỏ đi cùng. Chứ để nhỏ lại một mình tôi không yên tâm. Trong căn nhà này khó có thể tin bất kì ai được, bởi bọn họ tâm địa đều bất lương. Tôi biết mình cũng nên có lòng đề phòng với con nhỏ này vì sợ nhỏ sẽ là cầu nối cho bọn họ tìm ra điểm sơ hở của tôi nhưng tôi vẫn biết chừng mực, tôi sẽ không cho nhỏ biết kế hoạch, tôi chỉ giúp nhỏ theo lẽ thông thường thôi. Lúc tôi nghênh ngang dẫn nhỏ rời đi, không ai nói nửa lời, đương nhiên là vì chuyện tối qua họ muốn tôi quên đi ấy mà. Theo ý họ, tôi sẽ cố gắng làm một con ngốc giả ngu giả ngơ trong cái nhà này vậy. Cũng bởi vì chính sách giả ngu của tôi nên mới thoát được việc bị khống chế (theo dõi), tôi thuận lợi đưa Ánh đi vào lúc 5 giờ sáng. Nhưng tôi cũng không có ý định sẽ đưa nhỏ đến trường mà gửi nhỏ ở lại bang hội. Tôi tin với giao tình của chúng tôi ngày trước, mặc dù bây giờ tôi không còn quản lí bọn họ nhưng chắc họ sẽ nể mặt tôi mà cưu mang cô bé trong khoảng thời gian mà tôi đi học.

Tới nơi, mọi thứ vẫn như cũ, dường như chả có gì có thể thay đổi được nơi này. Mặc dù là căn cứ xã hội đen nhưng lại có vẻ tràn ngập màu sắc, không tăm tối và lạnh lẽo như trong tưởng tượng, là do cuộc cải cách kì quái của tôi đó mà. Tôi rất hài lòng về kết quả này, những người trong bang hội đều rất tình nghĩa, nghĩa khí, đó là điều mà tôi luôn tự hào. Ngoài ra bọn họ cũng không xấu như trong tưởng tượng, chỉ có vẻ lạnh lùng và hung dữ chút thôi. Họ là những người xuất sắc nhất do tôi lựa chọn và sàng lọc nên tôi rất tin tưởng họ. Vào trong, mọi người vẫn rất chăm chỉ luyện tập, việc kiếm miếng cơm qua ngày có lẽ cũng không khó khăn lắm vì lúc tôi tiếp quản tôi đã dẹp hết mấy bang phái hay gây cản trở rồi, bọn họ chỉ cần bảo vệ tốt những gì là của bang hội mà thôi, còn tiền là do họ tham gia vào việc kinh doanh ở công ty của Kỳ mà được phát lương. Mấy người họ làm bảo vệ cũng không tồi. Thấy tôi vào, họ mừng ra mặt, liền tiến đến chào hỏi:

- Chị hai, lâu không gặp, không biết hôm nay chị lại mang đến thứ 'đồ chơi' gì cho tụi này vận động chút đây._ Một cậu em niềm nở ra mặt.

- Không có đồ chơi gì đâu, tôi là muốn thuê các cậu làm bảo mẫu, trông cô gái này (chỉ vào Ánh) giúp tôi. Đây là bạn tôi, tên Tiểu Ánh, mong mọi người giúp đỡ._ Tôi giới thiệu. Ánh lễ phép chào hỏi - Chào các anh, mong các anh giúp đỡ!

Sau khi giao phó lại, tôi ở lại hàn huyên với lũ đàn em thêm một chút. Bọn họ cũng rất thắc mắc tại sao tôi biến mất mấy tháng mà không đến bang hội. Mặc dù muốn nói lắm nhưng tôi chỉ sợ bọn họ mang việc này nói lại cho Kỳ thì tôi sẽ bị lôi về, lúc đó lại uổng công tôi cố gắng ở bên ấy làm gián điệp mấy tháng nay. Chỉ trả lời qua loa cho có lệ, một lát sau chờ Ánh có thể hòa đồng, tôi dẫn nhỏ đi gặp Nam. Nam là một thuộc hạ mà tôi có thể nghi ngờ ai chứ riêng hắn thì không bởi vì hắn cực kì trung thành và cực kì đáng tin tưởng. Hắn luôn tận lực làm việc mà không cần biết nguyên do, hơn nữa hắn cũng là một trong hai cánh tay đắc lực của Kỳ, giao Ánh cho Nam tôi không còn gì phải lo lắng. Và điều tôi yên tâm hơn cả là nếu Ánh là một cầu nối làm việc cho bọn Khải thì tôi tin Nam sẽ không để yên, hắn sẽ tìm cách nào đó để ngăn việc này lại.

- Nam, tôi giao Ánh cho anh. Chắc anh cũng biết cô ấy là em họ của bang chủ các anh nên tôi mới nhờ anh. Tôi rất tin tưởng anh, giúp tôi chăm sóc cho cô ấy.

- Vậy còn chị? Chị muốn chịu ủy khuất đến bao giờ?_ Nam hỏi. Tôi chỉ cười trừ không đáp, có lẽ ai nhìn vào cũng thấy tôi chịu ủy khuất nhưng bọn họ làm sao biết được nội tình bên trong, đây chính là con đường do chính tôi lựa chọn, chịu ủy khuất cũng chính là một bước để đi xa hơn của kế hoạch. Sau một hồi suy nghĩ, tôi đáp - Tôi biết mình đang làm gì. Cậu chỉ cần làm tốt việc của mình, giúp tôi dạy cô ấy chút võ là được rồi. Sức khỏe cô ấy quá yếu, có chút võ phòng thân cũng tốt.

Dặn dò xong, tôi nhờ Vũ đưa tôi đến trường để lại Nam với Ánh ở lại. Trên đường đi, tôi bỗng buột miệng hỏi:

- Dạo này bang chủ ... anh ấy thế nào?

- Chúng tôi cũng không biết bang chủ ở đâu nữa. Dạo nầy cậu ấy thường rất ít quan tâm đến mọi thứ, hầu như cái gì cũng bỏ bê. Công ty từ sáng đến tôi do tôi quản lí, chị đi rồi nên Nam phải về thay chị chèo chống bang hội. Gần đây bang Hắc Điểu trở mặt với chúng ta, tình hình rất nguy cấp._ Vũ báo cáo lại một cách ngắn gọn và đầy đủ. Nghe hắn nói tôi cũng không bất ngờ lắm bởi vì cái vụ Thiên giận tôi chắc hắn ghi hận trong lòng rồi tìm cách trả thù đây mà. Cũng là tôi hứa với hắn sẽ cho hắn cơ hội nhưng lại chẳng để hắn thể hiện bản thân, nói chung là tôi khiến hắn trở mặt. Còn về phía Kỳ thì tôi có vẻ lo lắng hơn. Đường đường là một người con trai hy vọng của cả dòng họ tự dưng lại bỏ bê mọi thứ. Mà thôi, hắn cũng mệt mỏi rồi, hắn muốn chơi thì để hắn chơi đi, chờ khi tôi trở về sẽ chống đỡ hộ hắn sau. Người ta nói tốt nhất đừng để con gái nắm tài chính không cô ta sẽ trèo lên đầu bạn mà ngồi nhưng tính tôi lại không như thế. Tôi không thích bắt nạt chồng, đặc biệt tôi rất ghét những thằng con trai nhu nhược nên nếu lấy chồng tôi sẽ tìm một người mạnh mẽ và nam tính, thế nên tôi tin Kỳ sẽ không để tôi trèo lên đầu hắn ngồi đâu.

- Giúp tôi chăm sóc cho anh ấy!_ Tôi dặn dò, dù sao dời xa hắn cũng chỉ là cách bất đắc dĩ. Tôi hiện giờ thân bất do kỉ không thể trở về được.

- Chị không định về thăm anh ấy ư? Tôi biết chị vẫn còn yêu anh ấy, cớ chi mà cứ phải ở bên đó chịu khổ cơ chứ?

- Cậu không hiểu được đâu._ Tôi chỉ đáp một cách ngắn gọn rồi đột ngột hỏi - Chỗ chúng ta có phải có một loại máy theo dõi hiên đại vừa có thể ghi hình vừa có thể ghi âm không?

- Đúng vậy, chị muốn có à?_ Vũ hỏi tôi.

- Ừm, anh có thể mang cho tôi loại máy theo dõi loại nhỏ thôi, gắn được trên người ấy. Tôi đang cần!

- Được rồi! _ Vũ trả lời không chút do dự. [ Cậu tin khi cô yêu cầu tất có dụng ý, mà có lẽ cũng chỉ để chơi thôi. Nhưng nếu cô muốn thì bọn thuộc hạ như hắn vẫn phải đáp ứng, không thể khước từ bởi đó là mệnh lệnh.]

Sau khi đến trường, tôi tạm biệt Vũ rồi tìm ngay hai cái máy tám chuyện của tôi. Nhảy ngay đến chỗ hai nhỏ, bỗng nhỏ Bảo Châu lên tiếng hỏi tôi:

- Dạo này mày lạ lắm nha, lúc đến và lúc đi mày rất vội, học tập thì không chú ý, làm sao vậy. Hơn nữa suốt cả giờ ra chơi không thấy mặt mũi đâu, vào tiết học lại đần mặt ra đấy. Có phải có tật xấu gì không?

- Không có! _ Tôi phủ nhận ngay, tôi thì làm gì có cái chuyện xấu nào được.

- Đúng là có chuyện rồi. Dạo này không thấy ông chồng đẹp zai của mày đến đón đưa nữa mà ngược lại tao thấy thằng nào đó lạ hoắc à? Nói đi, có phải mày bỏ chồng theo zai phải không?_ Thanh Trúc cũng nhân cơ hội tấn công bất ngờ.

- Được rồi, chuyện là vầy. ABC...XYZ..., thế đấy. tao uất ức quá!

- Ổng dám làm thế với mày á?_ Thanh Trúc lo lắng. Còn Bảo Châu chỉ nhẹ nhàng vỗ vai, an ủi - Cố lên, tao ủng hộ mày. Nếu hắn mà còn dám làm thế một lần nữa tao thiến!

- Mày thiến chồng tao sau này tao biết làm sao?

- Đùa thôi mà._Sau đó là tiếng cười đùa vui vẻ của chúng tôi. Hiếm lắm tôi mới có dịp cười sảng khoái như vậy, thật là tốt.

Thế là thời gian lại tiếp tục qua đi, hằng ngày tôi đem Ánh đến gửi ở chỗ Nam, tôi đưa về. Dạo này Ánh vui vẻ hơn trước rất nhiều, suốt ngày bi bô kể về việc luyện tập với Nam thế nào, vui vẻ ra sao, có lẽ cô nàng biết yêu rồi cũng nên. Cũng tốt, có thể khiến cho nhỏ vui vẻ như vậy tôi không mong gì hơn. Tôi chỉ mong Nam cũng có tình cảm với con nhỏ để cho nhỏ đỡ tủi thân, hơn nữa sẽ có người yêu thương nhỏ hơn, cũng là một chuyện tốt. Gần đây bọn họ hành động rất nhiều nhưng tôi không có cơ hội tiếp cận, chỉ có thể dụ dỗ còn cáo già Khải kia. Tôi đã trả tang chứng vật chứng kia lại cho hắn, tiếp tục để mình làm một con ngốc bên cạnh hắn, chấp nhận bỏ qua chuyện đó. Có hôm hắn bỗng chạy sang phòng tôi lúc tối muộn, muốn giở trò sàm sỡ tôi, liền bị tôi dùng kế đuổi đi. Tôi thấy tiếp xúc với bọn họ càng lâu tôi càng kinh tởm cái vẻ đạo đức giả của chúng. Trong nhà này tôi thấy người mà tôi không nên trông mặt mà bắt hình dong chính là Thiên Hiếu. Hắn là người im hơi lặng tiếng nhất trong nhà nên tôi cũng không thể xem thường hắn được.

Hợp đồng hôn nhân (cô dâu 14 tuổi)- FullNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ